Trúc Dạ Tuần một hơi đi tới bên một cái hồ không biết tên, trong cung còn có nơi này, trước kia không phát hiện, cảm giác rầu rĩ trong lòng vẫn không có biến mất, trong đầu đều toàn là những lời của Ninh Băng.
Không phải đã sớm cùng chính mình nói qua rồi sao, hắn là người của vương huynh, chỉ có thể nhìn, chỉ có thể tán gẫu, chỉ có thể giúp hắn chiếu cố, mặt khác, không thể tưởng sao, Trúc Dạ Tuần vì xúc động của chính mình mà hối hận, hắn thật sự không có lý do gì để phát giận, ai.
Ta đường đường là một Vương gia, dưới một người trên vạn người, đáy lòng chân chính khát vọng lại vĩnh viễn không đạt được, chẳng lẽ ông trời muốn vui đùa cùng ta sao.
Vốn tưởng rằng vương huynh lạnh lùng với hắn, phát hiện không được những mặt tốt của hắn, có lẽ, chính là có lẽ, ta còn có cơ hội, cho dù không có, có thể giống như từ trước đến nay cùng hắn thoải mái vui cười, cũng đủ lắm rồi.
Nhưng, mà nay, vương huynh ta, thật không ngờ lại là một người thông minh như vậy, ta còn có thể giống như trước che giấu tâm tư chính mình sao? Cuối cùng, ta ngay cả ở bên cạnh nhìn hắn cười đều không có cơ hội sao?
Trong hồ chiếu ra một dung nhan mỹ miều diễm lệ.
“Vương gia, Vương gia, may mắn tìm được ngài.” Này không phải là Tiểu Ngọc ở trong cung của mẫu hậu sao, nàng như thế nào lại ở đây?
“Chuyện gì?” Trúc Dạ Tuần khôi phục trạng thái cao cao tại thượng.
“Thái Hậu thỉnh ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-nam-tinh-su/1576540/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.