"Không muốn kết hôn?" Hawke ngẩn ngơ, trừng mắt nhìn hắn. "Vì sao?"
"Không biết, nàng nói kết hôn rất phiền toái, như bây giờ tốt lắm." Khấu Thiên Ngang ngây ngốc ngồi yên ở ghế, Bạch Vân bị bạn nàng lôi đi, sau khi hắn lâm vào ngây dại, trong óc một trận miên mang.
"Nàng không phải nói nàng yêu người sao?"
"Ừm." hắn lên tiếng trả lời, hai mắt đã có chút đăm chiêu.
"Nàng vì sao không lấy ngươi làm chồng?"
Hắn vẫn là ngây dại nhìn tranh phong cảnh đen trắng treo trên tường phía trước mặt, hảo sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: "Ta không có cầu hôn nàng."
"Cái gì?" Hawke càng ngây người, quỷ dị nhìn hắn hỏi: "Ngươi không phải là yêu nàng sao?"
"Ta yêu nàng?" Hắn cứ như mất hồn, miệng tiếp tục thấp giọng nói: "Phải, ta yêu nàng."
Câu nói kia quanh quẩn ở trong tiệm yên tĩnh, hắn lại ngây người hai giây mới đột nhiên lấy lại tinh thần, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Hawke, như là bị lời nói của chính mình dọa.
"Đúng vậy, ngươi đã nói." Hawke gật đầu, buồn cười nhìn hắn.
"Ông trời……." Hắn sắc mặt trắng bệch lẩm bẩm một câu, cho tới bây giờ, hắn mới hiểu được chính mình không biết từ đâu đã yêu thươg nàng, cho nên mới không bỏ xuống được, đi không được.
"Đúng, hơn nữa nàng không nghĩ đến việc kết hôn."
"Ông trời." Nghe thế, hắn lại lẩm bẩm một lần nữa, đột nhiên lĩnh ngộ ra một sự kiện khác, sắc mặt càng trắng.
"Lão ca, ngươi làm ơn đừng có té xỉu."
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-tinh-nhan-toi-bam-chuong/3009243/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.