Chương trước
Chương sau
“Bắt con trâu cho ta, còn chờ đợi gì nữa” Thanh niên quát lớn, đám người mới phản ứng trở lại, quay qua vây bắt Thanh Ngưu, còn Trịnh Đông Lân, bọn họ đều trong lòng xem thường, mặc kệ nó, chỉ là một thằng nhóc chăn trâu chẳng đáng quan tâm.
“Cút” Trịnh Đông Lân phi thân, đáp trước người Thanh Ngưu, một chưởng tung ra, gió lốc nổi lên, đám người cao to bị một cỗ cự lực hất bay phía ngoài.
“Võ giả cao giai” Bọn chúng ngẩng đầu nhìn Trịnh Đông Lân lưng thẳng tắp, sợ hãi nói.
“Các hạ, có thể ngươi là cao thủ, nhưng nên biết đây không phải chỗ tùy ý để ngươi làm càn, đây là Vân Loan Ti phủ đệ” Một tên trong đó lên tiếng, nó dẹp bỏ sợ hãi mà đe dọa.
Nên nhớ, hiện tại là đang ở trong địa phận của Vân Loan Ti, nơi có an ninh trật tự gắt gao nhất Tương Đông Thành, cho dù là cao thủ cũng không dám quá phận gây sự.
“Ta xem ngươi làm thế nào tiểu tử” Thanh niên ghen ghét nói, nó thấy thân phận của đối phương chỉ là một thằng nhóc chăn trâu, làm sao lại có thể cảnh giới võ học cao hơn nó.
“Các hạ, ta khuyên ngươi mau quay đầu, chuyện hôm nay có thể bỏ qua” Bọn thủ hạ của thanh niên nói.
Thấy Trịnh Đông Lân không trả lời, bọn chúng nghĩ rằng nó đã nhùng bước, muốn tiến lên vây bắt Thanh Ngưu đã thấy Trịnh Đông Lân lạnh nhạt nói.
“Các ngươi muốn chết ?”.
“Tiểu tử ngươi thử động thủ, ta không tin ngươi sẽ còn sống trở ra Vân Loan Ti” Thanh niên cười lạnh.
“Các hạ, bọn ta có lòng tốt, ngươi không chịu lãnh, liền đừng trách, tiến tới bắt nó” Một tên thủ hạ trầm giọng đe dọa, chỉ vào Thanh Ngưu nói.
“Ngươi muốn chết ?” Một tên xông lên, muốn tới bắt Thanh Ngưu, chợt cảm thấy cả người bị nhấc lên không trung, Trịnh Đông Lân nắm cổ nó, nhàn nhạt nói.
“Mau bỏ ra” Đám còn lại quát lớn.
Thanh niên nụ cười trên mặt càng sâu, tức hay không tiểu tử, xem ngươi có đấu lại với ta không.
“Chúng bây còn chờ gì nữa, bắt trâu” Thanh niên vung tay quát.
“Rắc” Chợt bọn nó sững sờ, tên thủ hạ trong tay Trịnh Đông Lân đã bị bóp gãy cổ mà chết, đầu ngã sang một bên, Trịnh Đông Lân vứt xác nó xuống đất như không có gì xảy ra.
“Giết người rồi” Bọn chúng la lớn, bên trong phủ bị chấn động, số người ra càng lúc càng nhiều, nháy mắt đã gần đầy tràng.
“To gan lớn mật cuồng đồ, mau chóng khoanh tay chịu trói” Nhóm người thấy có người chết, giận tím gan quát.
“A Bân, ngươi làm cái gì đấy ?” Khương Hội chỉ vào Trịnh Đông Lân, ngón tay run rẩy nói.
“Hắn muốn bắt trâu của ta” Trịnh Đông Lân nhàn nhạt nói, chỉ vào thanh niên mặc hoa phục.
“Bịa chuyện, các vị mau bắt hắn, hắn đã giết một tên thủ hạ của ta” Thanh niên cười lạnh nói.
“Đừng, hãy bỏ qua cho A Bân, ta sẽ đền bù cho các ngươi” Khương Ngọc Nhi khuôn mặt trắng bệch nói.
“Tiểu nương tử, ngươi gả cho ta thế nào, ta sẽ chỉ chặt hai tay của hắn, đoạn hai chân, đuổi hắn ra khỏi Vân Loan Ti” Thanh niên mặc hoa phục thấy Khương Ngọc Nhi xinh đẹp, tham lam liếm môi.
“Tần Nghiệp, ngươi đừng có quá đáng” Khương Hội tức giận quát.
“Khương Hội đây sao, em gái của ngươi à ?” Tần Nghiệp chân mày giãn ra, như hiểu một điều gì, gõ tay nói.
“Hừ” Khương Hội hừ một tiếng, đối phương cũng là thành viên của Vân Loan Ti như nàng, đặc biệt còn lớn hơn nàng một tiểu chức, chưa kể nó còn có gia tộc chống lưng, là một gia tộc cỡ trung ở Tương Đông thành, lớn hơn Khương gia nàng một bậc.
“Tiểu nương tử, ngươi nghĩ thế nào đây, tha hắn hay là không, để ta chờ lâu, biết đâu ta lại đổi ý” Tần Nghiệp cười nói.
Khương Ngọc Nhi khuôn mặt trắng bệch, đứng một chỗ, hai tay nắm chặt góc áo, Khương Tín không nói gì, Phúc bá càng không, chỉ đầy sự lo lắng hiện trên khuôn mặt già nua.
“Nhị tiểu thư, đừng lo cho ta, người như hắn không thể làm gì được ta” Trịnh Đông Lân lạnh lùng nhìn Tần Nghiệp.
“Cuồng đồ lớn mật, giết người nơi thanh thiên bạch nhật, còn dám lớn tiếng đối trả, người đâu bắt hắn” Tần Nghiệp thấy bị nó khinh thường, trán nổi gân xanh quát.
Đám người xông vào, muôn hình vạn trạng các loại vũ khí, có đao, kiếm, thương, đầy trời vũ khí nhắm vào người Trịnh Đông Lân.
“A Bân” Phúc bá, Khương Ngọc Nhi cơ hồ thất thanh hô, bọn họ chỉ thấy Trịnh Đông Lân nở nụ cười trước khi bị ngập trời vũ khí che đậy.
“Rầm” một tiếng động vang trời, Vân Loan Ti phủ đều thoáng lắc lư, một đám ngươi thổ huyết văng ra xa, vũ khí tất cả đều bị gãy nát, Trịnh Đông Lân lắc lư thủ chưởng.
“Còn xông lên nữa không ?” Trịnh Đông Lân nhàn nhạt nói.
Những người như Khương Ngọc Nhi, Khương Hội lẫn Phúc bá không biết sự tình Trịnh Đông Lân giết Lý Nguyên, đều đầy mặt chấn kinh, há hốc mồm trông lấy nó.
“A Bân” Khương Hội nhìn chằm chằm thân ảnh Trịnh Đông Lân, không thể tin được, từ khi nào nó cường đại như vậy.
“A Bân, ngươi giấu ta ngươi biết võ, xấu xa” Khương Ngọc Nhi ngọc thủ vuốt ngực, lớn tiếng nói.
“Thật may mắn” Phúc bá khuôn mặt đầy nếp nhăn giãn ra, nghĩ thầm, xem ra A Bân nó là lớn thật rồi, người cũng đủ lông đủ cánh, hiện tại bầu trời rộng lớn mặc sức nó bay lượn.
“A Bân, mau đi đi, hiện tại cao thủ Vân Loan Ti chưa tới, ngươi còn trốn thoát được” Khương Hội hô, nàng ở Vân Loan Ti đương nhiên biết, nơi đây còn cất giấu rất nhiều đại nhân vật, đừng nhìn đám người bị Trịnh Đông Lân đánh ngã mà xem thường, bọn hắn chỉ là đám tầng dưới mà thôi, nàng nghe đồn về ti trưởng, người nắm giữ thực lực kinh khủng, chưa kể vị phó trưởng trẻ tuổi mới về đây nhậm chức, bọn họ đều là một lũ quái vật hình người, Trịnh Đông Lân cho dù có lợi hại đến đâu, cũng không thể đánh lại bọn họ.
“Khương Hội, ngươi làm càn” Tần Nghiệp tức giận nhìn Khương Hội nói.
“Ta không việc gì phải chạy trốn cả, ta không làm sai, là bọn hắn muốn cướp trâu của ta” Trịnh Đông Lân nhàn nhạt nói.
Khương Hội ánh mắt thất vọng, nàng không nghĩ tới Trịnh Đông Lân lại tự cao, ngu ngốc như thế, bọn họ có quan tâm đầu đuôi câu chuyện của ngươi thế nào sao, bọn họ chỉ biết ngươi đã giết người bên trong Vân Loan Ti.
Kết cục của kẻ giết người bên trong Vân Loan Ti chỉ có một, chết.
“Tiểu tử, ngươi có gan ở lại đây, xem như ngươi có chạy thoát, cũng không tránh khỏi Vân Loan Ti cao thủ truy sát, đừng nói là ngươi, cho dù là Tân Minh Trại Lý Nguyên cũng bị bọn ta giết” Tần Nghiệp ngữ khí xem thường nói.
“Lý Nguyên” Nghe tới Lý Nguyên, Trịnh Đông Lân bất giác mỉm cười, xem ra là bọn hắn không biết trận đồ sát Tân Minh Trại, có Trịnh Đông Lân hắn.
Đừng nghĩ nó không giết được Lý Nguyên, thậm chí so với Tô Đông Lưu, Trịnh Đông Lân còn dễ dàng giết chết Lý Nguyên, so với bất kỳ ai khác, sau khi lĩnh hội được Thái Huyền Công, sự kinh khủng của nó đã đạt tới mức đáng sợ, hiện tại chỉ sợ chỉ Thất Đẳng Chi cao thủ phía trên mới có thể so chiêu với nó.
“Cạch cạch” Tiếng bước chân chậm rãi, nhưng giữa cái không khí cương cứng hiện tại, nó lại vang lên một cách rõ rang.
Ánh mắt mọi người trong tràng, di chuyển theo tiếng bước chân đó, đều xem xét người bước vào là ai, hiện trong tầm mắt bọn họ, là một thanh niên mặc đồ đen, tóc búi cao, khuôn mặt cương nghị, đường nét rõ ràng, bên hông treo một thanh kiếm.
“Bái kiến phó trưởng” Tất cả mọi người hô to, kể cả Tần Nghiệp, Khương Hội.
Khương Hội trong mắt hiện lên một tia kính sợ, đó là tân phó trưởng, người vừa cách đây đảm nhiệm, người vừa đem đầu của Lý Nguyên, tên sơn tặc giết người hàng loạt về đây.
Tần Nghiệp không tự chủ, người hơi run rẩy, nó không dám trực tiếp nhìn vào mắt người thanh niên trước mắt, người này toàn thân tỏ ra một sự nặng nề đến cực độ, đè ép khiến nó không thở được, đó là uy nghiêm của cường giả.
“Thưa phó trưởng, kẻ trước mắt đó đã giết người ở Vân Loan Ti” Tần Nghiệp nhỏ giọng nói.
“Đông Lân huynh đệ” Một điều làm Tần Nghiệp hóa đá, phó trưởng tân nhiệm Vân Loan Ti, kẻ khiến tất cả mọi người phải sợ hãi chỉ vì khí tràng nó tỏa ra, lại mỉm cười với Trịnh Đông Lân.
“Thì ra là Tô Đông Lưu huynh, thất lễ” Trịnh Đông Lân mỉm cười, người trước mắt là tân nhiệm phó trưởng, Tô Đông Lưu, bằng hữu của nó.
“Ngươi có chuyện gì phải lặn lội tới đây ?” Tô Đông Lưu ngạc nhiên hỏi, mới hôm qua còn cáo từ, không nghĩ tới sáng hôm sau đã thấy Trịnh Đông Lân.
“Ta có một số việc, phải ghé sang đón đại tiểu thư” Trịnh Đông Lân nói, nhìn sang Khương Hội đang chăm chú nhìn sang bọn nó.
Khương Hội thấy Trịnh Đông Lân nhìn lại chính mình, hoảng hốt, không biết tại sao, nàng hiện tại dường như có một phần e dè A Bân, khi thấy Tô Đông Lưu đồng thời quay sang mỉm cười với nàng, đầu óc chợt hoảng loạn.
“Tỷ” Nàng như con gà ăn thốc, gật gật đầu khó coi, Khương Ngọc Nhi bên cạnh níu lại, nhắc nhỏ.
“Xem ra tên kia là người của Vân Loan Ti huynh nhỉ, hắn còn vừa muốn ăn cướp trâu của ta không được, muốn quay sang giết người diệt khẩu đâu” Trịnh Đông Lân nói.
“Chuyện là thế nào ?” Tô Đông Lưu giận tím mặt nhìn Tần Nghiệp quát.
Tần Nghiệp cúi đầu, không dám ngửa lên, mặt trắng không còn một giọt máu, biết là đại sự lâm đầu.
“Nói” Tô Đông Lưu ra lệnh, con mắt nhìn từ phía trên xuống.
“Ta, ta….” Tần Nghiệp lắp bắp sợ hãi nói, hai chân nó co giật dữ dội, đều muốn dính thành một đoàn.
“Hừ, đem hắn lôi ra, phạt một trăm bổng, cách chức, trừng phạt Tần gia một trăm lượng bạc” Tô Đông Lưu vung tay, tự khắc có người tiến tới còng hai tay Tần Nghiệp kéo đi, mặc cho nó giẫy dụa.
“Còn thi thể của tên kia, mau cử người dọn dẹp” Tô Đông Lưu nói.
“Vâng” Đám người cúi đầu không dám cãi lệnh.
“Không nghĩ tới, Tô Đông Lưu ngươi ở Vân Loan Ti lại ngưu bức đến thế, xem ra ta từ bỏ Vân Loan Ti lệnh là một sai lầm rồi” Trịnh Đông Lân tiếc nuối nói.
“Nếu ngươi muốn, ta cho ngươi chức phó trưởng Vân Loan Ti” Tô Đông Lưu liếc mắt nhìn nó nói.
“Ta lại đùa” Trịnh Đông Lân nhún vai.
“A Bân, ta có việc này muốn nói với ngươi” Khương Tin lúc này mới nói ra.
“Gia chủ có chuyện xin nói” Trịnh Đông Lân ngạc nhiên.
“Ngày xưa, Khương gia chúng ta từng có một vị tổ tiên làm Tướng Quân, nhưng đã rất lâu về trước, chúng ta còn giữ lại một bảo vật từ vị tổ tiên đó truyền thừa, nhưng Khương gia ta không ai theo con đường võ giả, ta chỉ sợ lần này đi Trung Châu, xảy ra điều gì bất trắc, muốn đưa giao nó cho ngươi” Khương Tín trầm giọng, ông ta đi vào xe ngựa lấy ra một hộp gỗ, cố hết sức mới kéo ra thành công.
“Đây là Bá Vương Thương, bảo vật bao đời của Khương gia” Hộp gỗ mở ra, một thanh trường thương màu đỏ rực xuất hiện, với bao đường hoa văn khắc trên thân thương, để lộ ra một cổ tang thương qua bao thời đại của nó.
“Bá Vương Thương, không lẽ là vũ khí của Khương Thần Thương, một trong Chiến Quân Tứ Quốc” Tô Đông Lưu chấn kinh.
“Đúng vậy, chính là nó, Bá Vương Thương” Khương Tín tự hào nói :”Nhưng bao đời Khương gia chúng ta tụt hậu, chỉ còn một tí tiền của đủ để ăn no không lo nghĩ, chỉ sợ kẻ thù tìm tới cửa, cho nên đành phải lùi về một góc hẻo lánh trong Tây Sơn Vương Triều mà tránh nạn, Bá Vương Thương từ đó cũng mai danh ẩn tích, người đời không còn nhớ tới”.
Bắc Phương có bốn đại Vương Triều là Tây Sơn, Đại Lê, Liêm Trịnh, Vũ Trinh, một nước muốn có chỗ đứng trên bản đồ bắt buộc phải có sức mạnh quân sự tuyệt đối, trong đó người nổi danh nhất, đứng đầu của mỗi một nước được xưng là Chiến Quân Tứ Quốc.
Khương Thần Thương, Tây Sơn Vương Triều.
Bạch Tiễn, Đại Lê Vương Triều.
Lý Mục, Liêm Trịnh Vương Triều.
Luân Hổ, Vũ Trinh Vương Triều.
Mỗi một người bọn họ, là trụ cột quân sự của một quốc gia, khi ra sa trường, tên tuổi của bọn họ đã đủ để địch quốc tự động đầu hàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.