Chương trước
Chương sau
Tà dương kéo dài bóng đám người Trịnh Đông Lân, dần dần biến thành một điểm nhỏ mơ hồ biến mất, Thanh Hiên thư sinh thấy vậy mới thu hồi ánh mắt.
“Đông Lân, ta thấy ngươi có vẻ để ý thư sinh kia ?” Trình Tú ngạc nhiên, nó một mực nhìn theo thư sinh, chợt lại nhìn theo Trịnh Đông Lân, một lúc sau để ý, thấy mọi người trong đoàn đều một dạng ánh mắt nhìn vào thư sinh kia, chỉ có một mình nó không hiểu vấn đề nằm ở chỗ nào, thắc mắc lên tiếng.
“Ngươi có hay không để ý một vấn đề, chung quanh thư sinh kia cây cỏ động tác giống như là đang triều bái hắn, còn các tên tráng hán kia, ta nhìn bộ dạng đoán chắc là một đám tặc phỉ” Đinh Bộ Lĩnh lên tiếng nói.
“Rất kỳ lạ, ta không cảm thấy tu vi của tên thư sinh đó, nhưng mà đám tặc phỉ kia thấp nhất cảnh giới cũng là Ngũ Đẳng Chi, một thư sinh sao có thể dính líu với tặc phỉ ?” Tô Đông Lưu đặt ra vấn đề.
“Nhìn lên khuôn mặt đám tặc phỉ, đầy mặt là vẻ khiếp sợ, dường như bọn chúng vừa trải qua một chuyện gì đó khủng khiếp, mà bọn chúng vái lạy chỉ duy nhất một người ở trung tâm, chính là thư sinh đó” Trịnh Đông Lân một hơi phân tích nói.
“Ta nghĩ rằng là thiên hạ không thiếu kỳ năng dị sĩ đi” Lương nói.
“Không cần để ý hắn, người qua đường mà thôi” Đinh Bộ Lĩnh nói.
Trong thiên hạ, có người tài, thì sẽ luôn có người tài hơn, không thiếu bản lĩnh kỳ lạ khiến người khác trố mắt, cho nên không có gì phải thất thố khi gặp một tên cao thủ phi phàm, chỉ cần hắn không gây khó khăn cho chính bản thân, mọi việc xem như mây trôi nước chảy một đường khác biệt.
“Đúng vậy, chỉ là ta cảm giác hắn thật sự rất có chỗ khiến người khác phải nhìn lại lần thứ hai” Trịnh Đông Lân gật đầu nói.
Không hiểu vì sao trong cõi u minh, Trịnh Đông Lân có một cảm giác, sẽ còn gặp lại thư sinh đó rất nhiều lần.
Trịnh Đông Lẫn bỗng lắc đầu buồn cười, hết thảy, hết thảy dựa trên duyên phận, gặp được là duyên.
Có thể sẽ gặp lại tên thư sinh áo trắng đó, nhưng không biết hắn sẽ là thân phận gì đối với mình ?
“Đạo giáo xem trọng nhân duyên, Phật giáo không phân khác biệt, Nho gia xem là phù hợp” Thanh Hiên thần thái bình bình thản thản, đeo rương sách trở lại, cả người thẳng tắp bước đi.
Cây cỏ xung quanh thấy nó rời đi lưu luyến không bỏ, một đám cây cỏ bám vào ống chân thư sinh, lưu luyến không rời.
“Ngày hôm nay gặp các ngươi là có duyên, không phải níu kéo” Thanh Hiên mỉm cười, cây cỏ nhao nhao buông lỏng, tặc phỉ cung kính bái lạy.
“Nhìn bộ dáng bọn họ là đến Ngọc Thành đi, thật hữu duyên” Thanh Hiên than nhẹ.
Tà dương vẩy lên áo trắng, để lại bóng dáng tiêu sái phiêu dật.
…..
Thư Viện ban đầu được xây dựng ở giao điểm bốn đại Vương Triều, lúc đó gần như là một vùng đất không người, nhưng từ khi Thư Viện bắt đầu như triều dương dâng cao, võ giả tấp nập tiến tới bái sư học nghệ, dần dần trở thành một phương thánh địa võ học.
Bởi vì sự hấp dẫn của cái danh ‘thánh địa võ học’, cho nên người ngoại lai tiến tới ngày càng đông đúc, không khỏi phố xá được tấp nập xây lên.
Có phố xá dẫn đến có thành trì, có Thư Viện danh xứng với thực thánh địa võ học trấn áp, không một ai dám mưu toan cướp bóc lấn người, vì vậy kinh doanh một mực phát triển tới tình trạng khổng lồ hiện tại, đặc biệt nó nằm ngay đầu mối giao thương bốn nước, cho nên nơi này biến thành một chỗ sản xuất tiền bạc, trao đổi mua bán bậc nhất Bắc Phương, người trong thiên hạ gọi tòa thành trì này là 'viên ngọc quý của Bắc Phương'.
Ngọc Thành !
Bước vào Ngọc Thành, nơi đây không có thu phí vào cổng, mà chính người bước vào tòa thành này sẽ bị hấp dẫn muốn đòi mạng, tự khắc cầm cố hết tài sản để được sinh sống ở đây dù chỉ một vài ngày.
Phố xá xây cao ngất, vô số các loại màu sắc đẹp đẽ xen kẻ xung quanh tòa thành, Ngọc Thành rất rộng, rộng hơn gấp nhiều lần so với Dạ Thành, vừa bước vào bên trong tầng ngoài của Ngọc Thành, ngươi đã bị nó làm cho choáng ngợp bởi cái vẻ xa hoa không hợp với thói thường.
Đèn lồng màu đỏ treo từ bên ngoài kéo dài tới tận bên trong trung tâm Ngọc Thành, nhìn vào nơi sâu nhất, nằm ở giữa Ngọc Thành đương nhiên là Thư Viện, thánh địa võ học.
Bọn hắn là biết Thư Viện lại một lần nữa sẽ tới khảo hoạch, cho nên xây dựng nên các gian hàng đồ sộ hấp dẫn người tham quan, mỗi một lần khảo hoạch tới, cho dù người không có tư chất tập võ, phàm nhân cũng sẽ đông đảo tới xem lễ.
Xem lễ luôn là một kiện sự việc thú vị đối với người dân nơi đây, nó chẳng khác nào một ngày lễ lớn trong năm, sự xa hoa, giàu có của Ngọc Thành thoáng cái được trình bày không một chút thiếu sót.
Gần hai ngàn kỵ binh đi vào trong Ngọc Thành, người hai bên tự giác nhường đường, đoàn người đi tới uy thế to lớn, vừa nhìn liền biết không phải dạng người có thể trêu chọc.
“Tòa thành này thật sự quá đẹp” Trình Tú choáng ngợp nhìn xung quanh, đâu đâu cũng phố xá cất cao, nhà cửa được xây bằng chất lượng tuyệt hảo.
Hai bên gian hàng của phú thương có chất đầy vải lụa thượng đẳng, đoán xem một dải lụa tùy ý trên sạp, đủ để đổi bằng một tháng thu nhập của một nhà nông.
“Nơi đây được mệnh danh là ‘viên ngọc quý của Bắc Phương’, làm sao lại không xinh đẹp” Nhị Thiên Tướng kiến thức so với đám người Trịnh Đông Lân vẫn là rất phong phú.
“Chỉ còn vài ngày nữa, khảo hoạch sẽ tới, lúc đó người dân nơi đây đổ ra đường xem lễ, pháo hoa không ngừng khai phóng, đầy đường đèn lồng một màu đỏ tươi, so với lễ hội bên trong thành trì khác còn lớn hơn mười lần” Nhị Thiên Tướng có chút si mê nói.
“Nghe thôi ta cũng trong lòng háo hức rạo rực” Đinh Bộ Lĩnh cảm khái, xuất thân như nó với Trình Tú, Lương, trước nay nào có cơ hội được tới Ngọc Thành tham quan, lần này khai mở mắt to ngắm nhìn chung quanh cảnh tượng, đẹp đẽ không sao tả xiết.
Một số rêu xanh bám trên mặt đường, các góc tường, tạo nên một phong cảnh mang nét cổ kính, cứ như vậy an tĩnh tô đậm thêm sự ưu mỹ của tòa thành này.
Trịnh Đông Lân cảm khái, đọc sách kinh thư không bằng tận mắt chiêm ngưỡng cảnh vật thiên hạ, so với đô thị hiện đại, nơi này cảnh tượng thắng qua quá nhiều lần, chỉ sợ thời hiện đại, không có một nơi nào đủ để sánh kịp khí chất với nơi này đi.
“Tìm một chỗ dừng chân” Trịnh Đông Lân nói, trước mắt còn vài ngày mới tới thời điểm khảo hoạch, tìm kiếm chỗ trú thân vẫn là ưu tiên hàng đầu, nếu không chỉ sợ rằng bọn nó sẽ phải ngủ ngoài đường vài ngày.
Nhìn xem không thiếu người đi đi vào vào Ngọc Thành, chậm trễ một lát nữa, không còn một phòng dư nào cho ngươi.
Nhìn một hồi thấy được một tòa khách sạn phù hợp, Trịnh Đông Lân dẫn đầu đám người tiến vào bên trong, Nhị Thiên Tướng dẫn kỵ binh một chỗ dắt ngựa, Thanh Ngưu đi theo vào.
Đặt chân xuống trước khách sạn, tòa khách sạn này xem một hồi liền biết là tòa khách sạn thuộc tầng lớp quyền quý nhất trong Ngọc Thành, muốn ở đây một đêm không biết phải bỏ ra bao tiền bạc châu báu là đủ.
Đứng trước khách sạn, một tên thiếu niên mặc y phục đen, đầu đội một cái mũ vành rộng che khuất tầm mắt, sau lưng treo một thanh kiếm, khóe miệng ngậm một nhánh cỏ, thiếu niên tùy ý dựa lưng vào vách tường.
Cứ như vậy tùy ý, thiếu niên bất giác tỏa ra một loại khí thế sắc bén kinh khủng, như là một thanh tuyệt thế hảo kiếm chưa ra khỏi vỏ.
Kiếm tu cao thủ !
Tô Đông Lưu chấn động, Lục Hợp rung động, trong mắt dâng lên chiến ý, muốn thử đọ sức với thiếu niên.
Hai thanh kiếm gặp nhau không một ai nhường nhịn ai, Lục Hợp oanh oanh vài tiếng, phía sau thanh kiếm sau lưng thiếu niên cũng chợt rung động cộng hưởng.
Chợt lúc này, bên trong phát ra tiếng kêu gào nhắm vào thiếu niên kiếm tu tuyệt thế cao thủ, giọng nói này nếu không sai có vẻ là lão bản của tòa khách sạn này.
“A a a, tiểu nhị, ngươi cái tên này giả trang cái gì tuyệt thế cao thủ, khách quan ở đây chờ đồ ăn chưa có, ngươi có muốn hay không trừ lương”
Trịnh Đông Lân : ??????????
Đinh Bộ Lĩnh : ?????????
Tô Đông Lưu : ?????????
Lý Tín : ?????????
Trình Tú : ?????????
Lương : ?????????
Sáu người Trịnh Đông Lân khuôn mặt ngốc trệ, Tô Đông Lưu càng thêm sửng sốt, Lục Hợp nắm trong tay buông lỏng trở ra, khí thế như quả bóng xì hơi nhanh chóng.
Mẹ nó, rốt cuộc là cái tình huống gì a, có ai hay không giải thích cho ta.
“Tới tới tới đây, đợi một chút, gấp gấp gấp cái gì không biết, ta hít thở một chút” Thiếu niên kiếm tu tuyệt thế gấp rút nói, tháo đi mũ rộng vành.
“Ngươi có hay không ngứa đòn, dám giở giọng điệu đó với ta”
“Lão bản, ngươi nhẹ nhàng, ta biết sai, đừng trừ lương ta”
Tô Đông Lưu mặt mũi tối sầm, cứ tưởng gặp một tên tuyệt thế kiếm tu, sẽ có cơ hội tranh tài, không nghĩ tới, không nghĩ tới.
Dư quang lóe ra, thiếu niên y phục đen thu hồi tầm mắt, khóe miệng nó nhếch lên một tia khó phát hiện mỉm cười.
“Lão bản, có hay không cho ta hai ngàn người phòng trọ ?” Trịnh Đông Lân nói, lão bản khách sạn kinh ngạc, hai ngàn người lượng tiền bạc chi trả không phải một số lượng nhỏ, có thể nói gần với gia tài của một tên tiểu phú thương, nhìn Trịnh Đông Lân bộ dáng trẻ tuổi chỉ chừng mười lăm, coi như khí thế phi phàm, khách sạn lão bản không có một chút xem thường, nhanh chóng nói.
“Vị công tử này, khách sạn chúng ta chỉ còn chừng hai trăm phòng” Khách sạn lão bản khó xử nói, dù sao hiện tại người tới đông đúc, kiếm chỗ ở là rất khó, phải biết khách sạn này để đi vào ở không phải số lượng nhỏ tiền bạc, thế mà cũng chỉ còn có hai trăm phòng, đúng là rất kinh khủng.
“Đại nhân, mạt tướng sẽ để cho một số lượng huynh đệ tìm nơi khác” Nhị Thiên Tướng nhận ra khó khăn bèn đề nghị, Trịnh Đông Lân gật đầu đồng ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.