Chương trước
Chương sau
Tiếng tranh cãi bên ngoài càng lúc càng lớn. Lý Thành đành đứng dậy, nói với Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu:

“Tiểu Long, Phí Hầu tiền bối, hai người ngồi đây chờ. Ta ra ngoài xử lý một lát.”

Hoàng Tiểu Long lắc đầu: 

“Chúng ta cùng ra đi.”

Đã có người tới trước cửa hàng Lý gia gây sự, hắn đang ngồi đây rồi, không thể không chú ý tới.

Nghe vậy, Lý Thành khấp khởi mừng. Bảy người cùng rời phòng khách đi tới tiệm mì trước cửa hàng. 

Khi mấy người Hoàng Tiểu Long ra, chỉ thấy có hơn mười người mặc quần áo màu xanh đang vừa quăng vừa xé tơ lụa trong cửa hàng.

Họ vừa quăng vừa xé, lại vừa mắng ầm ỹ.

“Tơ lụa cái gì chứ? Chỉ là đống thối tha nhặt từ bãi rác lên. Thối muốn chết! Còn dám lấy vải này may quần áo cho chúng ta. Con mẹ nó, sống được cũng không nhịn được!” 

“Đập cho ta! Đập thật mạnh!”

Một vài tiểu tử trong cửa hàng cố gắng tiến lên ngăn cản đều bị bọn họ đánh. Đã có sáu bảy người nằm đó đau đớn rên rỉ, xem ra bị thương không nặng.

Lý Thành thấy vậy, biến sắc, vừa cuống vừa giận, hô lên: 

“Dừng tay! Tất cả dừng lại cho ta!”

Nhưng hơn mười người áo xanh kia cứ như thể không nghe thấy, lại càng đập mạnh hơn phá mạnh hơn.

Lý Thành nổi giận, đang muốn xông lên đánh nhau, đột nhiên một trong số mười người kia phi thân lên, hai tay mở ra, vồ một trảo tới Lý Thành, kình khí rất lớn, là Thất giai hậu kỳ. 

Lý Thành cả kinh, vừa muốn giơ tay lên đỡ, thì có một bóng người còn nhanh hơn ông ta, chớp mắt đã đánh ra một chưởng đập bay người kia ra. Đối phương kêu thảm, ngã xuống rầm một cái, toàn thân co rút, xem ra không sống được nữa.

Người vừa ra tay là một hộ vệ cửu giai của Phủ Nguyên soái.

Có chuyện bất ngờ xảy ra, hơn mười người đang tập trung đập phá thấy vậy đều dừng lại, nhìn qua. 

Một gã đàn ông cao to trung niên áo xanh nhìn như đầu mục nhìn người áo xanh co quắp đằng kia, sắc mặt trầm xuống, nhìn mấy người Hoàng Tiểu Long.

“Các ngươi là ai? Đây là việc của Thanh Ưng Bang chúng ta. Tốt nhất các ngươi chớ có xen vào việc của người khác!”

Gã đàn ông cao to kia trầm giọng đe dọa. 

Đám người áo xanh xung quanh dừng đập phá, đi tới sau lưng gã.

“Thanh Ưng Bang!”

Sắc mặt Lý Thành tái đi. 

Thanh Ưng Bang? Hoàng Tiểu Long không biết. Một gã hộ vệ thập giai của Phủ Nguyên soái tiến tới giải thích:

“Thiếu chủ, Thanh Ưng Bang này là một trong ba bang phái lớn trong vương thành. Bang chủ Tương Vi là cao thủ thập giai, có quan hệ khá tốt với không ít quý tộc vương thành!”

Một trong ba bang phái lớn của vương thành? Hoàng Tiểu Long gật gù. Bang phái này, nói trắng ra, là cái tổ chức địa cầu gọi là xã hội đen ấy mà. Nhưng nếu Thanh Ưng Bang đã là một trong ba bang phái lớn của vương thành thì xem ra thế lực cũng không yếu. 

Hoàng Tiểu Long nhìn Lý Thành. Cửa hàng Lý gia sẽ không gây thù kết oán với Thanh Ưng Bang mới phải. Vậy có lẽ đối phương đã được ai sai sử đến.

“Không sai. Chúng ta là Thanh Ưng Bang! Là một trong ba bang phái lớn nhất vương thành!”

Người đàn ông trung niên ngạo nghễ đáp, ngoan lệ nhìn Hoàng Tiểu Long: 

“Trong vương thành này còn chưa có mấy ai dám đánh chúng ta bị thương đâu!”

Hoàng Tiểu Long nhàn nhạt hỏi tiếp:

“Nói đi, là ai sai sử các ngươi tới đây gây sự?” 

Gã trung niên kia nghe vậy, sắc mặt sa sầm xuống:

“Tiểu tử, ngươi là đệ tử gia tộc nào? Ngươi làm như vậy có thể mang họa diệt môn tới cho tộc các ngươi đấy!”

Gã nói lời này cũng không phải dọa. Trong vương thành không ít gia tộc đắc tội với Thanh Ưng Bang, đều không có ai có kết quả tốt. 

Bốn gã hộ vệ Phủ Nguyên soái nhìn nhau, cùng cười ha ha.

Họa diệt môn?

Một Thanh Ưng Bang, lại muốn diệt cả phủ Nguyên soái? 

Hoàng Tiểu Long cũng lắc đầu cười.

Gã đàn ông trung niên thấy bốn người phủ Nguyên soái cười to, sắc mặt lại càng khó coi.

Hoàng Tiểu Long nói với bốn gã hộ vệ đi cùng: 

“Các ngươi lên đi, bắt bọn họ lại, hỏi xem là ai sai họ đến gây sự.”

“Vâng, thiếu chủ.”

Sắc mặt đám người Thanh Ưng Bang đều thay đổi, vừa định kinh sợ thối lui, nhưng đã chậm. Bốn gã hộ vệ phủ Nguyên soái loáng một cái đã bịt đường lui của họ, cùng ra tay. 

Tiếng kêu thảm thiết vang cả tiệm.

Đám đệ tử Thanh Ưng Bang này đều là ngũ giai, lục giai, gã đàn ông trung niên cao to đi đầu mạnh hơn một chút, là thất giai hậu kỳ đỉnh phong, nhưng làm sao có thể là đối thủ của đám hộ vệ cửu giai, thập giai? Chẳng mấy chốc, cả đám đều nằm bẹp dưới đất.

Một hộ vệ thập giai của phủ Nguyên soái Vương Ninh nhìn chằm chằm gã đầu mục trung niên đang nằm dưới đất, lạnh giọng hỏi: 

“Thiếu chủ của chúng ta hỏi ngươi, là ai sai các ngươi tới đây nháo sự?”

Gã đàn ông trung niên trừng mắt, phì một tiếng, nhổ ra một búng máu bọt, không trả lời.

Vương Ninh thấy vậy cười lạnh, hai tay co lại thành trảo, bắt lấy tay đối phương, lắc một cái, vặn gãy sống. 

Gã đàn ông trung niên kêu thảm.

“Nếu ngươi không muốn ta bẻ gãy luôn cả hai chân thì thành thật mà nói ra đi!”

Vương Ninh lạnh lùng hỏi. 

“Ta nói. Ta nói!”

Gã đàn ông trung niên đau đớn ủ rũ run run đáp:

“Mấy hôm trước, có một người tới Thanh Ưng Bang chúng tôi, lệnh cho Bang chủ Thanh Ưng Bang cho đám đệ tử Thanh Ưng Bang đến đây gây sự:” 

“Ra lệnh?”

Hai mắt Hoàng Tiểu Long lóe lên. Có thể ra lệnh cho Bang chủ Thanh Ưng Ban làm vậy, nhất định lai lịch thân phận người này không đơn giản.

Người này là ai? Vì sao lại nhằm vào Lý gia? 

Nhưng người đàn ông trung niên kia cũng không biết người đó là ai, cho nên không thẩm vấn ra kết quả gì.

Hoàng Tiểu Long nhìn Lý Thành. Ông ta lắc đầu, cũng không nghĩ ra Lý gia đã gây ra cừu hận với ai.

“Chẳng lẽ là bọn họ?” 

Đột nhiên, Lý Thành biến sắc nói với Hoàng Tiểu Long:

“Tiểu Long, ngươi còn nhớ không, hôm đại thọ tám mươi của cha ta đó!”

Sắc mặt Lý Thành trở nên đau khổ và phẫn hận. 

Đại thọ tám mươi? Hoàng Tiểu Long nhớ lại chuyện hôm tổ chức đại thọ tám mươi của Lý lão tộc trưởng Lý Mộc, là hai người thần bí có võ hồn độc xà kia sao?

Khi ấy đối phương còn đưa tới thi thể đại ca của Lý Lộ là Lý Phong để làm thọ lễ.

Hoàng Tiểu Long hỏi hộ vệ thập giai Vương Ninh: 

“Tổng bộ Thanh Ưng Bang ở đâu?”

Có đúng là hai người có võ hồn độc xà làm không, cứ hỏi Bang chủ Thanh Ưng Bang Tương Vi là biết.

Hoàng gia trang cùng Lý gia là thế giao. Đã gặp việc này, Hoàng Tiểu Long không thể không quản. 

“Bẩm thiếu chủ, tổng bộ Thanh Ưng Bang ở ngay góc nam thành, không xa lắm.”

Vương Ninh đáp.

“Tiểu Long, ta đi cùng các ngươi!” 

Lý Thành đứng dậy. Hơn một năm qua Lý gia bọn họ vẫn truy tra hành tung của hung thủ. Vừa nhớ tới con trai Lý Phong chết thảm, Lý Thành vô cùng bi phẫn.

Nhìn Lý Thành bi phẫn, Hoàng Tiểu Long gật đầu, quay sang dặn mấy người Phí Hầu, Vương Ninh:

“Đưa gã đi. Bây giờ chúng ta tới tổng bộ Thanh Ưng Bang.” 

Hắn chỉ gã đàn ông trung niên Thanh Ưng Bang dưới đất.

“Vâng, thiếu chủ!”

Mấy người Vương Ninh cung kính đáp. 

Ngay sau đó, mấy người Hoàng Tiểu Long, cùng Lý Thành rời cửa hàng Lý gia, tới tổng bộ Thanh Ưng Bang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.