Chương trước
Chương sau
“Bây giờ, mời các học viên đứng đầu các lớp lên rút thăm tỷ thí!”

Trên đài chủ tịch, phó viện trưởng Hùng Sở đứng lên gọi.

Hoàng Tiểu Long, Lục Khải và mười hai người khác cùng bước lên rút thăm. 

Vô tình, hắn rút được số bốn.

Số bốn, có nghĩa đối thủ của hắn là người đứng đầu lớp bốn, tên Dương Minh Uy. Dương Minh Uy này đã mười bảy tuổi, nhập học sớm hơn Hoàng Tiểu Long tám năm, đã đạt tới lục giai hậu kỳ.

Lục giai hậu kỳ. 

Lý Lộ thấy Hoàng Tiểu Long rút được số bốn, hơi biến sắc.

“Tiểu Long, chờ chút, được không? Huynh ổn chứ?”

Lý Lộ lo lắng không biết nên mở miệng hỏi thế nào. 

“Không có việc gì!”

Hoàng Tiểu Long cười đáp. Hắn biết Lý Lộ muốn nói cái gì.

Hắn nhìn Lý Lộ trấn an, rồi chậm rãi cùng Dương Minh Uy lên đài. 

Trên đài, hai người đều đứng vững.

Dương Minh Uy rất trắng, tướng mạo khá anh tuấn, nhìn Hoàng Tiểu Long cười nói:

“Hoàng Tiểu Long đúng không? Không ngờ đối thủ đầu tiên của ta là ngươi. Nghe nói hôm qua Khương Đằng đã đột phá ngũ giai cũng bị ngươi đánh cho một chưởng suýt bị phế! Nhưng bây giờ ngươi đã là đối thủ của ta. Ngươi nên chủ động nhận thua đi.” 

“Vậy sao?”

Hoàng Tiểu Long vẫn thản nhiên, nhưng hắn nhận ra Dương Minh Uy này không có ý giễu cợt, là “tốt bụng” nên mới khuyên mình chủ động chịu thua.

“Ra tay đi!” 

Hoàng Tiểu Long nhìn đối phương.

Dương Minh Uy ngẩn ra, lắc đầu:

“Xem ra ngươi vẫn chưa chịu từ bỏ ý định. Được thôi. Ta sẽ ra tay, ngươi phải cẩn thận!” 

Y tán ra Đấu khí toàn thân, thân hình lóe lên một cái đã tới trước mặt Hoàng Tiểu Long, đánh một quyền nhắm thẳng ngực hắn.

Hoàng Tiểu Long cũng đấm ra một La Hán Quyền đón đỡ.

“Ầm” một tiếng, Dương Minh Uy chấn động, lùi lại hai bước mới đứng vững. 

Mọi người ngẩn ngơ.

“Ngươi… lục giai? Làm sao có thể?”

Dương Minh Uy nhìn Hoàng Tiểu Long mà không dám tin. Cánh tay phải vừa đối quyền với Hoàng Tiểu Long vẫn còn hơi run, tê dại đi. 

Mọi người ngẩn ngơ, hít một hơi khí lạnh, rồi điên cuồng sôi trào.

“Hoàng Tiểu Long này, hắn lại đạt được lục giai đó! Mới có chừng ấy tuổi!”

“Ngay cả Dương Minh Uy cũng bị đẩy lui!” 

“Quá yêu nghiệt. Quá kinh khủng!”

Ngay cả Quốc vương Lục Triết trên đài chủ tịch cùng đám lão sư Tôn Chương, Hùng Sở cũng đầy khiếp sợ. Không thể tin được. Đặc biệt là Tôn Chương và Hùng Sở, cả hai trợn tròn hai mắt, miệng há ra, vẻ mặt cực kỳ khoa trương.

Hôm qua trên sân trường, Hoàng Tiểu Long đánh bại Khương Đằng đã khiến cho hai người Tôn Chương và Hùng Sở khiếp sợ lắm rồi, nhưng bây giờ ngay trước mắt hai người, Hoàng Tiểu Long đã đạt được ngũ giai hậu kỳ, hậu kỳ đỉnh phong. Bây giờ, ngay cả Dương Minh Uy là lục giai hậu kỳ cũng bị hắn đánh một quyền đẩy lui! 

Đây là cái thứ gì?

Sau khi khiếp sợ, hai người Tôn Chương và Hùng Sở run rẩy toàn thân, kích động hết sức, thậm chí còn dâng lên xúc động muốn chạy tới ôm hôn Hoàng Tiểu Long.

Khi mọi người còn đang khiếp sợ, Hoàng Tiểu Long nhìn Dương Minh Uy, nói: 

“Ngươi dùng toàn lực đi!”

Hắn nhìn ra được vừa rồi Dương Minh Uy không dùng toàn lực. Nếu không mình cũng sẽ không thể dễ dàng đẩy lui như thế được.

Dương Minh Uy nhìn Hoàng Tiểu Long, hoàn toàn không còn sự khinh thị vừa rồi, mà thay thế bằng sự ngượng ngùng. Một kích vừa rồi, y đã biết Hoàng Tiểu Long hoàn toàn có đủ thực lực làm đối thủ của mình. 

“Tốt lắm. Ta thu lại lời vừa nói lúc nãy. Ngươi có tư cách làm đối thủ của ta. Hoàng Tiểu Long, ta sẽ dốc hết sức đánh với ngươi một trận. Ta cũng hy vọng ngươi có thể dốc sức đánh với ta một trận!”

Dứt lời, toàn thân Dương Minh Uy sáng rực lên, đằng sau hiện ra một người khổng lồ mặc chiến giáp vàng ròng đang ngồi.

Đây là Vũ hồn của Dương Minh Uy. 

Là một người!

Chính xác ra là chủng Thượng Cổ!

Vũ hồn của Dương Minh Uy là Vũ hồn chủng tộc Thượng Cổ tên Bất Động Minh Vương. Tương truyền, ở thời thượng cổ, có không ít chủng tộc bị thần tộc vứt bỏ, Bất Động Minh Vương là một trong số đó. 

Vũ hồn chủng tộc cũng là một trong số các loại Vũ hồn, hơn nữa, còn là Vũ hồn cao cấp.

Như Bất Động Minh Vương của Dương Minh Uy, là Vũ hồn thập cấp nhất lưu.

Đương nhiên, mười bốn lớp năm nhất, mỗi người đứng đầu đều có Vũ hồn thập cấp nhất lưu hoặc ngoài nhất lưu. Nếu không có thiên phú cũng sẽ không được đứng đầu lớp. 

Dương Minh Uy gọi ra Vũ hồn Bất Động Minh vương, đột nhiên sau lưng xuất hiện một vòng tròn vàng, thân hình lóe lên, lại đấm Hoàng Tiểu Long một quyền.

Hoàng Tiểu Long cũng đấm ra một quyền đón đỡ. Hai quyền chọi nhau.

Đấu khí kích động, khí lưu cuồn cuộn. 

Lần này, Dương Minh Uy vẫn bị Hoàng Tiểu Long đẩy lùi vài bước.

Mọi người thấy thế lại càng thất kinh.

Có Vũ hồn Bất Động Minh Vương,  gọi ra Bất Động Minh Vương rồi, cho dù là sức mạnh hay phòng ngự bản thân đều sẽ mạnh hơn cao thủ cùng giai một nửa, nhưng Hoàng Tiểu Long vẫn có thể đẩy lùi Dương Minh Uy. Chẳng phải có nghĩa là sức mạnh của bản thân Hoàng Tiểu Long còn mạnh hơn Dương Minh Uy? Hơn nữa, Hoàng Tiểu Long còn chưa gọi Vũ hồn ra đó! 

Hoàng Tiểu Long lại dùng một quyền đẩy lùi Dương Minh Uy lần thứ hai, thân hình loáng một cái đã xuất hiện trước mặt đối phương, in một Miên Chưởng vào ngực y.

“Bất Động Minh Vương kim quyển!”

Ngay trong tích tắc Hoàng Tiểu Long chạm vào ngực mình, hai mắt Dương Minh Uy lóe ánh vàng, vòng vàng sau lưng sáng rực lên, vây quanh toàn thân y không ngừng xoay tròn thành một vòng tròn phòng ngự. Chưởng của Hoàng Tiểu Long đánh trúng cái vòng như đánh phải vách sắt! 

“Ngươi không phá nổi phòng ngự của ta đâu!”

Dương Minh Uy nhìn Hoàng Tiểu Long nói:

“Chỉ có thất giai mới có thể phá được Bất Động Minh Vương kim quyển của ta. 

Bất Động Minh Vương kim quyển!

Đây cũng là Hồn kỹ bản mạng của Vũ hồn Dương Minh Uy sau khi lột xác.

Dương Minh Uy thi triển Bất Động Minh Vương kim quyển, thực lực hiện giờ của y chỉ có thất giai mới có thể phá được phòng ngự này. 

“Không phá nổi?”

Hoàng Tiểu Long vẫn nhàn nhạt hỏi, lại trả lời:

“Chưa chắc!” 

Dứt lời, bàn tay ấn trước ngực Dương Minh Uy đột nhiên nhấn một cái, một lực lượng âm nhu kinh khủng xuyên thấu qua Bất Động Minh Vương kim quyển, tràn vào trong cơ thể Dương Minh Uy.

Dương Minh Uy trợn trừng hai mắt, thân thể chấn động, lại liên tiếp lùi lại đằng sau, tới sát biên giới đài đấu mới ổn định lại được, khóe miệng rỉ máu.

Mọi người trên đài nhìn thấy đều ồ lên. 

“Đây là Đấu kỹ gì? Lại có thể phá được Bất Động Minh Vương kim quyển của ta!”

Dương Minh Uy không thể tin nổi.

Đây cũng là điều đáng sợ của Miên Chưởng, dù có cách qua hai lớp tường, nhưng chưởng lực của Miên Chưởng vẫn có thể đánh bay đối phương, mà bức tường vẫn không sứt mẻ. 

Hoàng Tiểu Long không trả lời, chỉ nhảy tới trước mặt đối phương một lần nữa. Dương Minh Uy thất kinh đang định tránh né thì bị hắn vỗ cho một chưởng, bay ngược ra đằng sau, rơi xuống võ đài.

Dương Minh Uy bại!

Mọi người thấy Dương Minh Uy rơi xuống võ đài thật lâu vẫn không có phản ứng gì, một lát sau mới ồ lên. Dương Minh Uy thua rồi! Hơn nữa, Hoàng Tiểu Long lại thắng một cách cực kỳ dễ dàng, còn chưa thèm gọi cả Vũ hồn. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.