Lục Khải hoảng sợ nhìn hai luồng gió địa ngục đang cuốn tới mình. Tiếng nức nở của nó khiến cho y sợ hãi.
Mặc dù kinh hãi nhưng Lục Khải vẫn hoảng hốt kịp mở rộng bốn cánh chim sau lưng. Cánh chim vừa mở ra, một luồng gió màu xanh cuốn lên.
Nhưng đã chậm.
Hai luồng gió địa ngục cuốn tới, chớp mắt đã nuốt gọn cơn gió xanh kia.
Ầm!
Ánh sáng xanh tối đi, tốc độ chậm lại, dần dần lộ ra ánh mắt kinh hoảng của Lục Khải.
Cuối cùng, ánh sáng màu xanh biến mất, Địa ngục chi phong cuốn theo tất cả. Lục Khải liên tục lùi lại dằng sau, tới khi sát biên giới sân đấu, Địa ngục chi phong cuốn tới sát trước ngực y rồi biến mất.
Nhìn Địa ngục chi phong biến mất, Lục Khải cảm thấy sau lưng mình mát lạnh, y phục đã thấm đẫm mồ hôi.
Vừa rồi, y đã cảm nhận được hơi thở của cái chết.
Cái chết gần y đến như thế!
Lục Khải thở dốc, nhìn sang bên phải. Cánh tay phải và một nửa bộ quần áo trên người đã bị Địa ngục chi phong của Hoàng Tiểu Long vắt nát bét, loang lổ máu. Nhưng rất may, chỉ là vết thương ngoài da.
Sau một hồi kinh hoảng, y nhìn Hoàng Tiểu Long đầy phức tạp. Y biết, nếu không phải vừa rồi Hoàng Tiểu Long nhẹ tay thì bây giờ cánh tay phải của mình đã bị phế!
Hít sâu một hơi, Lục Khải chậm rãi nói:
“Ta thua!”
Dứt lời, dường như sức mạnh toàn thân biến mất sạch, y lảo đảo suýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-thien-ha/2332294/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.