Chương trước
Chương sau
Triệu Thư thấy Hoàng Tiểu Long nhìn mình thì gật gật đầu, điều này có nghĩ là sau này Hoàng Tiểu Long cứ gọi Đoạn Nhận đại đế bằng tên thật cũng được.

Hoàng Tiểu Long thấy thế không khỏi cười khổ, vừa nghĩ đến chuyện xưng hô tên thật của Đoạn Nhận đại đế ở trước mặt mọi người làm cho mọi người biểu tình, Hoàng Tiểu Long cũng có chút đau đầu.

Cuối cùng Hoàng Tiểu Long vẫn gật đầu một cái. 

Đoạn Nhận đại đế thấy Hoàng Tiểu Long gật đầu thì rất phấn khích, sau đó nhoẻn miệng cười cung kính với Triệu Thư:

“Nếu sớm biết Triệu tiên sinh đến Đoạn Nhận đế quốc, Đoạn Nhận đã sớm đi nghênh tiếp rồi, ngược lại hiện tại Triệu tiên sinh lại đến hoàng cung, trong lòng Đoạn Nhận cực kỳ bất an.”

Trong lòng hắn bất an là sự thật, hoặc nói là có chút sợ hãi. 

Triệu Thư có vẻ không thèm để ý, phất tay áo nói:

“Không sao, sau này ta và thiếu chủ có thể nán lại Đoạn Nhận đế quốc một thời gian, đến lúc đó ngươi tu luyện có vấn đề gì có thể tới tìm ta.”

Đoạn Nhận đại đế mừng rỡ: 

“Vậy Đoạn Nhận cung kính không bằng tòng mệnh rồi.”

Mấy ngày nay, đích xác hắn tu luyện gặp một vài vấn đề, khổ sở không biết thỉn giáo người nào đây.

Nửa giờ sau, Đoạn Nhận đại đế đích thân tiễn Hoàng Tiểu Long và Triệu Thư rời khỏi cung điện. Đoạn Nhận đại đế vốn muốn tiễn Hoàng Tiểu Long và Triệu Thư về tới Nam Sơn phủ, thế nhưng Hoàng Tiểu Long sợ gây ảnh hưởng không hay, vì thế chỉ đồng ý cho Đoạn Nhận đại đế đưa ra khỏi cung điện. Dù vậy, lúc Đoạn Nhận đại đế đưa hai người Hoàng Tiểu Long ra khỏi cung điện, các hộ vệ hoàng cung thủ hộ bên ngoài cung điện cũng ngây người nhìn theo. 

Đoạn Nhận đại đế đưa Hoàng Tiểu Long và Triệu Thư rời cung điện, sau đó nói với Đoạn Ngân và Trình Kiếm:

“Các ngươi thay ta tiễn Hoàng công tử và Triệu tiên sinh về phủ.”

“Vâng, phụ hoàng.” 

“Vâng thưa Bệ hạ.”

Đoạn Ngân và Trình Kiếm nhanh chóng cung kính đáp.

Nhưng lúc Đoạn Ngân và Trình Kiếm đưa hai người Hoàng Tiểu Long đến Hoàng Cung chính môn, Hoàng Tiểu Long liền bảo bọn họ dừng lại. Bọn họ thấy Hoàng Tiểu Long vẫn kiên trì nên không dám nghịch lại ý tứ của Hoàng Tiểu Long, đành phải thôi, đợi hai người Hoàng Tiểu Long và Triệu Thư ly khai, thân ảnh biến mất, bọn họ mới trở về cung điện phục mệnh Đoạn Nhận đại đế. 

Đoạn Nhận đại đế nhìn bọn họ đứng dưới đại điện, mở miệng nói:

“Nhất định là các ngươi rất kinh ngạc và hiếu kỳ về thân phận của Triệu tiên sinh ấy a?”

“Phụ hoàng, Triệu tiên sinh là người nào?” 

Đoạn Ngân tiến lên, cẩn thận hỏi.

“Triệu tiên sinh là hảo hữu chí giao của sư tôn ta.”

Đoạn Nhận đại đế chậm rãi nói, nhìn vào phía trước đại điện và rơi vào trầm tư: 

“Hơn một ngàn năm trước, lúc ta còn là Tiên thiên, này Triệu tiên sinh chính là cường giả Thánh vực rồi.”

Đoạn Ngân và Trình Kiếm kinh ngạc.

Hơn một ngàn năm trước chính là cường giả Thánh vực. 

Hơn nữa lúc ấy Đoạn Nhận đại đế vẫn là Tiên thiên.

Sau một hồi, Đoạn Ngân mới mở miệng nói:

“Phụ hoàng, hiện tại sư tổ…?” 

Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe phụ hoàng đề cập qua chuyện về sư tổ.

“Sư tôn vẫn lạc rồi, hơn một ngàn năm trước bị kẻ thù vây giết, lúc đó Triệu tiên sinh chạy đến, đã cứu ta, nếu không nhờ Triệu tiên sinh thì ta và sư tôn đã chết hơn một ngàn năm trước.”

Đoạn Nhận đại đế than thở nói: 

“Sau khi Triệu tiên sinh cứu ta, nễ tình sư tôn ta nên cực kỳ chiếu cố với ta, đích thân chỉ điểm ta tu hành mấy chục năm. Sau đó Triệu tiên sinh ly khai, từ biệt lần ấy chính là hơn một nghìn năm.”

Hai người Đoạn Ngân và Trình Kiếm nhìn nhau.

Thì ra là thế. 

Nói như vậy Triệu tiên sinh không chỉ là trưởng bối của phụ hoàng, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của phụ hoàng, đồng thời xem như nửa ân sư của phụ hoàng rồi.

“Trách không khỏi phụ hoàng rất cung kính và kích động trước Triệu tiên sinh như thế.”

Đoạn Ngân thầm nghĩ. 

“Bệ hạ, thực lực của Triệu tiên sinh như thế nào?”

Trình Kiếm cẩn thận hỏi.

“Sâu không lường được.” 

Đoạn Nhận đại đế trầm ngâm nói:

“Ít nhất là Thánh vực thất giai.

Thánh vực thất giai. 

Hơn nữa còn là ít nhất.

Đoạn Ngân và Trình Kiếm lại toát mồ hôi lạnh trên trán.

Cường giả Thánh vực cho dù là toàn bộ Đoạn Nhận đế quốc cũng chỉ có thể đếm được trên hai bàn tay, nhưng đều là Thánh vực bậc thấp, ngay cả Thánh vực trung cấp cũng có hai, ba người. Về phần Thánh vực thất giai trở lên, Đoạn Ngân lục tìm trong ký ức một lần dường như không có. 

Thánh vực thất giai trở lên, tuyệt đối là siêu cấp lão quái vật trong lão quái vật.

Người như thế tuyệt đối là núi cao ngưỡng vọng to lớn đối với Đoạn Ngân, hắn hồi tưởng chuyện lúc trước tại quảng trường Chính Đức, Triệu tiên sinh không hề hành lễ với mình, còn đại tướng bên cạnh thì quát Triệu tiên sinh, tay chân Đoạn Ngân liền có chút run rẩy.

Nếu lúc đó Triệu tiên sinh giận dữ, vậy chẳng phải là hiện tại ngay cả phía dưới của hắn cũng không giữ được? 

Đoạn Nhận đại đế thấy con trai khác thường, không khỏi lên tiếng hỏi:

“Ngân, chuyện gì xảy ra?”

Đoạn Ngân không dám che giấu, bấy giờ mới thuật lại chuyện trên quảng trường Chính Đức. 

Đoạn Nhận đại đế nghe xong thì sắc mặt lạnh lùng:

“Người xúc phạm Triệu tiên sinh phải chết, chém đại tướng đó.”

“Chém sao?” 

Đoạn Ngân và Trình Kiếm ngẩn ngơ, đại tướng đó là một người nổi danh ở Đoạn Nhận đế quốc.

“Không nghe được lời của ta nói sao?”

Khí tức của Đoạn Nhận đại đế chợt tăng lên. 

“Vâng, phụ hoàng.”

Đoạn Ngân cả kinh, nhanh chóng cung kính vâng dạ.

“Đến lúc đó, ta sẽ bồi tội với Triệu tiên sinh.” 

Đoạn Nhận đại đế nói.

Hai người Đoạn Ngân và Trình Kiếm cúi đầu, không dám thở mạnh.

“Phụ hoàng, Hoàng Tiểu Long kia?” 

Sau đó Đoạn Ngân không nhịn được hỏi.

“Cần phải xưng hô là Hoàng công tử.”

Đoạn Nhận đại đế quát. 

Đoạn Ngân nhảy dựng trong lòng, nhanh chóng ứng thị.

“Việc của Hoàng công tử ta cũng không biết, nếu Triệu tiên sinh muốn như thế nào tự nhiên đến lúc đó sẽ nói.”

Đoạn Nhận đại đế nói: 

“Thân phận của Hoàng công tử, các ngươi dò xét và nhìn cũng đoán được rồi, biết không?”

Bọn họ chỉ có thể liên tục ứng thị.

“Thôi được rồi, các ngươi lui ra đi.” 

Đoạn Nhận đại đế nói:

“Nhớ kỹ, không được tiết lộ chuyện về Hoàng công tử và Triệu tiên sinh ra ngoài.”

Hai người ứng thị, cung kính thi lễ rồi thối lui ra khỏi đại điện. 

Thối lui ra khỏi đại điện, hai người một mực im lặng đi ra khỏi cung điện, đã lâu vẫn không ai mở miệng, cho đến khi đi tới hoàng cung chính môn, hai người mới phát hiện trước mắt mình chính là hoàng cung chính môn.

“Nhị hoàng tử điện hạ.”

Trình Kiếm mở miệng nói: 

“Thần xin được cáo lui trước.”

“Ừ, ngươi về trước đi.”

Đoạn Ngân gật đầu, hiện tại đầu óc của hắn như một nồi cháo, chuyện ngày hôm nay gây cho hắn quá nhiều kinh ngạc, hắn cần yên lặng một mình. 

Lúc này, Hoàng Tiểu Long và Triệu Thư về tới Nam Sơn phủ.

Về tới Nam Sơn phủ, Hoàng Tiểu Long cũng có rất nhiều nghi vấn.

Triệu Thư hiểu được những nghi vấn trong lòng Hoàng Tiểu Long, nói ra: 

“Môn chủ, năm đó ta và Đoạn Nhận sư tôn là hảo hữu chí giao.”

Vì thế, hắn kể lại chuyện năm đó sư tôn của Đoạn Nhận bị cừu địch vây giết, hắn chạy tới cứu Đoạn Nhận đại đế.

Lúc bấy giờ Hoàng Tiểu Long, Đoạn Ngân và Trình Kiếm mới hiểu được mối quan hệ giữa Triệu Thư và Đoạn Nhận đại đế. 

Đi tới đại sảnh, Vu Minh và Phí Hầu đã cung kính chờ đợi từ khi nào, hai người tiến lên hành lễ đối với Hoàng Tiểu Long và Triệu Thư. Hoàng Tiểu Long hỏi hai người về chuyện an bài cho mọi người Hoàng gia đến Đoạn Nhận đế quốc.

Nghe Vu Minh và Phí Hầu bẩm báo xong, Hoàng Tiểu Long bảo ba người Triệu Thư lui đi, sau đó khai mở Tù Thần quyển, tiến nhập vào chiến trường thời Viễn cổ.

Sau khi đi vào chiến trường thời Viễn cổ, Hoàng Tiểu Long lấy từ trong Tu La giới ra viên thất phẩm linh đan được luyện hóa từ lão giả áo bào đen. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.