Chương trước
Chương sau
Lâm Vũ còn chưa nói hết đã ngã gục nằm xuống đất, đôi mắt trợn tròn. Đến lúc chết, gã cũng không tin nổi, Hoàng Tiểu Long rốt cuộc là dựa vào cái gì, mà dám giết gã ở trong thành Hắc Ma.

"Tam sư huynh!"

"Tam sư huynh!" 

Cao Khánh và Ngô Hồng nhìn thấy Lâm Vũ ngã xuống thì giật mình, sắc mặt tái mét, phi thân tới bên cạnh Lâm Vũ, vội vàng kêu to.

Chỉ là mặc cho hai người lớn tiếng kêu thế nào, Lâm Vũ cũng không có phản ứng nào.

Hoàng Tiểu Long chậm rãi đi về phía hai người. 

Trên mặt bọn họ tràn đầy kinh hoàng, lui về phía sau.

Trải qua chuyện vừa rồi, bọn họ biết, bọn họ không thể nào chạy thoát khỏi Hoàng Tiểu Long.

"Các ngươi còn không quỳ xuống, nhận thiếu chủ làm chủ?!" Lúc này, Đỗ Tân và Đặng Quang tiến lên, quát hai người Cao Khánh và Ngô Hồng. 

Sắc mặt Cao Khánh và Ngô Hồng thay đổi liên tục.

Chẳng lẽ thật sự phải đầu hàng đi theo người trẻ tuổi tóc đen này?!

Nhưng kết quả của việc phản bội Thiên Vu môn...!!! 

Mà nếu không làm, thì chắc chắn phải chết. Hai người nhìn thi thể Lâm Vũ bên cạnh đã lạnh dần, đôi mắt lóe lên.

Hoàng Tiểu Long cũng không vội, chờ hai người đưa ra quyết định.

Nếu như hai người này mở miệng nói "không", vậy hắn sẽ không chút chậm trễ mà xóa bỏ bọn họ luôn. 

"Được, ta nguyện ý, đầu hàng, nhận ngươi làm chủ!" Một lát sau, Cao Khánh chần chờ nói.

Cuối cùng, gã vẫn lựa chọn đầu hàng đi theo Hoàng Tiểu Long.

Ngô Hồng thấy Cao Khánh lên tiếng đầu hàng, sắc mặt có chút cứng ngắc, thầm thở dài trong lòng, chậm rãi nói: "Ta cũng nguyện ý." 

Hoàng Tiểu Long hài lòng gật đầu.

Không người nào nguyện ý chết, đứng trước sự lựa chọn giữa sống và chết, trong mười ngàn người thì tới chín ngàn chín trăm chín mươi chín người chọn phục tùng và thỏa hiệp.

"Các ngươi phóng linh hồn chi hải ra, hiện tại ta sẽ hạ lạc ấn tinh thần trong linh hồn chi hải của các ngươi." Hoàng Tiểu Long nói. 

"Hạ lạc ấn tinh thần!" Hai người hoảng sợ.

Phương pháp lạc ấn tinh thần bọn họ cũng đã nghe nói qua.

Hai người nhìn về phía Đỗ Tân và Đặng Quang, lúc này bon họ mới hiểu được, vì sao hai người kia lại cam tâm làm việc cho Hoàng Tiểu Long như vậy rồi. 

"Đúng vậy, ta cũng hạ lạc ấn tinh thần ở linh hồn chi hải của bọn họ." Hoàng Tiểu Long nhìn vẻ mặt của hai người thì nói, cũng chứng minh suy nghĩ của bọn họ.

Sắc mặt Cao Khánh và Ngô Hồng lại đổi.

Thật ra thì, hai người có ý nghĩ giống Đỗ Tân và Đặng Quang lúc trước, thần phục Hoàng Tiểu Long trước đã, sau này lại tìm cơ hội đối phó hắn sau. Nhưng bây giờ, nếu hạ lạc ấn tinh thần, thì sinh tử của bọn họ đều nằm trong tay Hoàng Tiểu Long, đến lúc đó chỉ có thể cam tâm cống hiến cho hắn thôi. 

Nhưng cuối cùng hai người vẫn lựa chọn thả linh hồn chi hải ra.

Sau khi hai người thả linh hồn chi hải ra, Hoàng Tiểu Long thi triển hồn pháp, phối hợp với Thượng Cổ Khôi Lỗi thuật, in lạc ấn tinh thần vào trong linh hồn chỉ hải của hai người.

Lúc này, bọn họ đã bị Hoàng Tiểu Long khống chế hoàn toàn. 

Sau khi khống chế bọn họ xong, Hoàng Tiểu Long thở phào nhẹ nhõm. Nếu cả ba người đều không muốn đầu hàng, thì hắn phải đánh chết cả ba người, đây không phải kết qua hắn mong muốn.

Tiếp đó, hắn cho hai người hai viên linh đan lục phẩm. Cao Khánh và Ngô Hòng nhìn linh đan lục phẩm trong tay thì dập đầu, kích động không thôi.

Hoàng Tiểu Long để bốn người thu xếp thi thể Lâm Vũ, sau đó phân phó cho bốn người một ít chuyện, rồi mới để Cao Khánh và Ngô Hồng trở về, mọi thứ như cũ. 

"Xem ra phải đẩy nhanh tốc độ thu phục."

Sau khi hai người kia rời đi, Hoàng Tiểu Long thầm nghĩ.

Bây giờ, Lâm Vũ đã chết, Hoàng Tiểu Long bảo Cao Khánh và Ngô Hồng loan tin, nói với bên ngoài là Lâm Vũ ra ngoài làm nhiệm vụ, một hai tháng không có mặt, có lẽ không khiến Trần Tiếu Thiên nghi ngờ. Nhưng nếu thời gian quá dài, chắc chắn sẽ làm Trần Tiếu Thiên sinh nghi. 

Cho nên, Hoàng Tiểu Long muốn dùng một hai tháng này, không chế các trưởng lão khác của Thiên Vu môn, còn có Cảnh Khẳng!

Như vậy, cho dù Trần Tiếu Thiên nghi ngờ hoặc phát hiện, thì đại cuộc đã định, hắn cũng không thể làm được gì nữa.

Hoàng Tiểu Long lập tức tiến vào Tu Di Thần Sơn, khôi phục linh lực tinh thần bị tiêu hao, cũng tu luyện Tu Di Thần Công, Tu La quyết, Dịch Cân Kinh. 

Năm ngày sau, Hoàng Tiểu Long khôi phục hết linh lực tinh thần bị tiêu hao, sau đó lại bảo hai người Đỗ Tân, Đặng Quang thiết yến, mời các trưởng lão khác của Thiên Vu môn tới.

Đỗ Tân và Đặng Quang là đại đệ tử và nhị đệ tử của Trần Tiếu Thiên, thân phận địa vị cực cao. Hai người này mở tiệc mời, các trưởng lão khác của Thiên Vu môn đương nhiên cũng phải nể mặt, tới dự tiệc.

Mà tiệc hai người này mở, cũng không khiến các trưởng lão khác của Thiên Vu môn nổi lòng nghi ngờ. 

Nhưng mỗi lần mở tiệc, Hoàng Tiểu Long cũng chỉ bảo bọn họ mời ba người.

Lấy linh lực tinh thần hiện giờ của Hoàng Tiểu Long, thi triển lạc ấn tinh thần cũng chỉ có thể khống chế ba người một lần.

Sau hai mươi ngày, tính cả bốn người Đỗ Tân, Đặng Quang, Cao Khánh, Ngô Hồn, Hoàng Tiểu Long đã khống chế được mười tám vị trưởng lão của Thiên Vu môn. Thiên Vu môn có tổng cộng hai bốn vị trưởng lão, cho nên tính ra thì Hoàng Tiểu Long đã khống chế được phần lớn trưởng lão, chỉ còn lại sáu người. 

"Còn mười ngày, là có thể khống chế tất cả trưởng lão của Thiên Vu môn." Hoàng Tiểu Long thầm nghĩ.

Hiện giờ, đại cuộc cơ bản đã định.

Lúc này, phía bắc thành Hắc Ma, có môt tòa phủ đệ cao lớn sừng sững. Tòa phủ đệ này còn lớn hơn phủ đệ của Đỗ Tân và Đặng Quang rất nhiều. Tường đá của phủ đệ có màu lửa đỏ, bên trong phủ trong đầy hoa lớn màu lửa đỏ. 

Trong đại sảnh phủ đệ, có một lão đầu lùn nhỏ, mặc cẩm bào màu lửa đỏ.

Đây chính là Thái thượng trưởng lão của Thiên Vu môn - Cảnh Khẳng, một người dáng vẻ cực kỳ bình thường, một lão đầu cực kỳ thấp nhỏ!

"Ngươi nói hai mươi ngày nay, hai người Đỗ Tân cứ cách mấy ngày lại mở tiệc mời ba vị trưởng lão của bổn môn tới dự?" Cảnh Khẳng hỏi Vương Cảnh đang đứng bên, cũng là một trưởng lão của Thiên Vu môn. 

"Đúng vậy, Thái thượng trưởng lão." Vương Cảnh cung kính trả lời.

Cảnh Khẳng nhướn mày một cái: "Bọn họ làm như vậy, có ý đồ gì?"

Vương Cảnh cười nói: "Chưa tới hai tháng nữa, chính là ngày mà Thiên Vu môn chúng ta bầu chọn người đại diện tiến vào Vu Mộ. Ta thấy hai người họ là muốn lôi kéo thu mua lòng người mà thôi, hy vọng mọi người đến lúc đó có thể giúp bọn họ đoạt vị trí đầu. Chứ bọn họ có thể làm ra trò gì nữa chứ." 

Cảnh Khẳng lắc đầu: "Ta luôn cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Ngươi đi cẩn thận điều tra một chút, hai người này mở tiệc mời trưởng lão bổn môn rốt cuộc là làm cái gì."

"Dạ, Thái thượng trưởng lão." Vương Cảnh cung kính đáp.

"Hai người này mở tiệc đã mời mười tám người, còn sáu người nữa." Cảnh Khẳng trầm ngâm nói: "Nếu ta đoán không sai, qua năm ngày nữa, bọn họ sẽ lại mở tiệc mời thêm ba người. Lần mở tiệc tới ngươi đến bâm báo với ta." 

"Thái thưởng trưởng lão, người là muốn?" Vương Cảnh cẩn thận hỏi.

Đôi mắt Cảnh Khẳng lóe lên: "Ta muốn đích thân đi xem xem là chuyện gì xảy ra."

Năm ngày trôi qua rất nhanh. 

Hoàng Tiểu Long đi ra khỏi Tu Di Thần Sơn, tu luyện mấy ngày này, linh lực tinh thần của Hoàng Tiểu Long đã tăng lên không ít, Đấu khí cũng tăng rất nhiều, đã đạt tới cấp sáu trung kỳ đỉnh phong, không lâu nữa là có thể đột phá cấp sáu hậu kỳ,

Mà Tu La quyết của Hoàng Tiểu Long đã đột phá tới tầng thứ tư.

Sau khi đi ra, Hoàng Tiểu Long vận chuyển Tu La khí, nơi mi tâm đột nhiên nứt ra, xuất hiện một con mắt đỏ máu. 

Địa Ngục Chi Nhãn!

Hoàng Tiểu Long nhìn xung quanh, mọi thứ bên trong phủ đệ đều được Hoàng Tiểu Long thu vào trong mắt.

Thậm chí hình ảnh xuyên qua mười mấy bức tường đá, mà hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.