Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Ẩn Môn
Đệt, cuối cùng cũng giải quyết xong hết cả rồi.
Nhìn chỗ lựu đạn chất đống trên mặt bàn, hắn tạm thở phào một hơi nhẹ nhàng.
Trải qua mấy ngày cố gắng, cuối cùng cũng thành công chế tạo ra loại lựu đạn này.
Lựu đạn hình trứng 82-2, lực sát thương không nhỏ.
Đếm sơ qua trên bàn có tổng cộng ba mươi hai quả, dùng để đối mặt với đám cướp kia cũng đủ rồi.
Giờ hắn chỉ hận không thể khiến đám cướp đường kia được mở mang tầm mắt, cho bọn chúng biết uy lực của lựu đạn mãnh liệt biết nhường nào.
Mình khổ sở vất vả mấy ngày nay chỉ để chế tạo ra toàn bộ chỗ lựu đạn này, đến việc tu luyện cũng không ngó ngàng đến. Nhất định hắn phải thu lại thành quả xứng đáng mới cam lòng.
Hắn đẩy cửa, bước ra ngoài.
Lã Khải Minh nhìn Lâm Phàm, mặt đầy nghi hoặc:
- Lâm sư đệ, tại sao mấy ngày nay không nhìn thấy bóng dáng đệ đâu vậy?
Lâm Phàm cười:
- Lã sư huynh, ta chỉ là bận tu luyện mà thôi. Hiện tại đã hoàn thành tu luyện rồi, nên chuẩn bị ra ngoài một chuyến.
Lã Khải Minh thầm đoán Lâm sư đệ hẳn là đã tu luyện có kết quả, nên mới định ra ngoài tiếp tục làm nhiệm vụ, lập tức không dây dưa nữa:
- Lâm sư đệ, cố lên!

Cất ba mươi quả lựu đạn vào nhẫn lưu trữ, hắn thập phần tự tin.
Ngay lúc vừa đặt chân đến chân núi dưới tông môn, hắn liền thấy được một bóng dáng quen thuộc. Người kia không ngờ lại là Hoàng Phú Quý.
Đứng đối diện với Hoàng Phú Quý lúc này còn có hai người, nhìn qua hình như quan hệ rất thân thiết, có lẽ đều là người thân của Hoàng Phú Quý.
- Mẹ à, tiền này mẹ cứ cầm lấy, muội muội nếu muốn gả qua nhà người ta tất nhiên không thể để người khác xem thường. Thứ nên mua tất phải mua. - Hoàng Phú Quý lấy hết chỗ Viêm Hoa tệ chẳng còn bao nhiêu ra, nhét toàn bộ vào tay của bác gái trước mặt.
Nhưng chỗ đấy ít cũng phải đến mấy vạn.
Một bên là một cô gái trẻ, thân hình đầy đặn, khuôn mặt có vài điểm tương tự với Hoàng Phú Quý. Không thể không nói, giống với anh trai của mình cũng là cái tội.
- Huynh, huynh có bao nhiêu cũng đem cho chúng ta hết cả, vậy thì huynh dùng cái gì? -
Hoàng Thanh Hoa nhìn anh trai của mình, lo lắng hỏi.
Đối mặt với người nhà, Hoàng Phú Quý không còn kiêu ngạo giống như lúc ở tông môn, hắn đưa tay vỗ nhẹ đầu của muội muội:
- Được rồi, huynh là đệ tử ngoại môn nhất phẩm, làm sao có thể bị đói chết được. Ở nhà thay huynh chăm sóc mẹ cho tốt, có biết không?
- Vâng, muội biết rồi. - Hoàng Thanh Hoa gật đầu.
Hoàng Phú Quý cũng có chút lưu luyến:
- Mẹ, hai người đi đường cẩn thận. Ngày muội muội kết hôn, con nhất định sẽ trở về tham dự.
- Phú Quý à, ở tông môn con nhất định phải chú ý an toàn. Bên ngoài lúc này loạn lạc không yên, mặc kệ chuyện gì xảy ra, tính mạng vẫn là quan trọng nhất. Mẹ và em ở nhà chờ con. - Thân làm cha mẹ tuy rất lo lắng nhưng cũng không thể nề hà, con cái trưởng thành tự có tính toán cho riêng bản thân mình.
- Con biết rồi ạ, nhất định sẽ chú ý. - Hoàng Phú Quý gật gật đầu, sau đó tiễn hai người bước lên xe ngựa. Sau khi dặn dò phu xe cẩn thận nhiều lần, hắn mới yên tâm để họ rời đi.
Lâm Phàm vẫn luôn trốn ở trong góc tối nghe lén. Hoàng Phú Quý này cũng thật là ngoan ngoãn, đối xử với người nhà thảo gớm.
Vừa rồi cho sạch chỗ tiền kia sợ là bây giờ hắn rỗng túi rồi.
Hoàng Phú Quý nhìn người nhà mình rời đi liền chuẩn bị trở về. Mấy bận nay hắn ngày nào cũng không được thoải mái, thân là sư huynh, mấy đệ tử kia ngày nào cũng đem sắt vụn đến, hắn lại éo biết từ con mẹ nó chối thế nào. Tất cả nguyên nhân đều từ tên chết tiệt kia mà ra. Nếu không có hắn, mình cũng không phải mua cái đống phế vật kia về, chả biết làm được cái trò trống gì nữa?
- Ế, đây không phải là Hoàng sư huynh sao? Sắc mặt không tệ, phát tài rồi sao - Lâm Phàm cười tươi roi rói, cất bước tiến tới - Không ngờ Hoàng sư huynh có cô em gái xinh đẹp như vậy, không tệ, không tệ.
Hoàng Phú Quý không ngờ đến lại bắt gặp Lâm Phàm, nhất thời trừng mắt một cái:
- Liên quan éo gì đến mi? - Sau đó hắn lại dừng bước – Lại có nhiệm vụ đi ra ngoài? Ta nói cho mi biết, ra ngoài đừng có để người ta chém chết đấy.
Lâm Phàm đáp bừa:
- Việc này không cần Hoàng sư huynh phải bận tâm. Người có thể chém chết ta vẫn còn chưa sinh ra đâu.
- Hơ hơ. - Hoàng Phú Quý cười lạnh hai tiếng, cũng không muốn phí nước bọt với Lâm Phàm, nguẩy đít bỏ đi.
Lâm Phàm cũng không chĩa mũi vào chuyện người khác nữa, lòng đầy háo hức xuất phát đi làm nhiệm vụ.
Mấy ngày sau.
Trên một triền núi nhỏ nào đó.
Một đám đạo tặc đang tụ tập một chỗ.
- Tam đương gia, đã nhiều ngày chúng ta chưa mở hàng, các huynh đệ đều nôn nóng cả rồi. – Một tên đạo tặc mở miệng.
- Gấp cái gì? Đại đương gia với nhị đương gia đều không vội, ngươi sốt ruột cái gì? Quan sát mọi chuyện kỹ càng một chút, có chuyện xảy ra phải nhanh chóng quay về bẩm báo. – Tam đương gia gào vào mặt tên đàn em, sau đó cằn nhằn.- Mẹ nó, Viêm Hoa tông có chịu phái đệ tử đến đây nữa không? Lão tử ngồi ở đây đéo biết bao nhiêu ngày rồi, cái tên khốn nhận nhiệm vụ kia vẫn chưa quay lại, còn bắt ta chờ con mẹ nó đến bao giờ?
Lâm Phàm nhìn cảnh đấy nhịn không được chửi thề. Cái đám khốn này chó thật đấy, lúc nào cũng đúng mười thằng, quyết tâm không để dư ra thêm một tên.
- Khụ khụ!- Đúng lúc này Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng, khiêng Cửu Hoàn Đại Đao, ánh mắt nghiêm túc, mở miệng ra liền toàn là chân lý – Ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa mà đám đạo tặc bọn bây cũng dám quang minh chính đại xuất hiện ở nơi này. Hôm nay đệ tử ngoại môn nhất phẩm của Viêm Hoa tông ta, Lâm Phàm, xử tội chết cho bọn mi. Lũ chúng bây có phục hay không?
Lũ đạo tặc đang phờ phạc rã rượi vừa nghe thấy tiếng người liền nhanh chóng quay đầu nhìn.
- Tam đương gia, thằng ngốc ngày hôm đó lại đến nữa rồi. - Một tên đạo tặc hô lên.
Lâm Phàm vừa nghe có người xúc phạm đến mình tức thời nổi giận:
- Thằng mẹ nào dám sỉ nhục bố?
- Là ta nói đó, có vấn đề gì? – Tên đạo tặc kia vênh váo đứng dậy, chỉ vào Lâm Phàm - Thằng nhóc, hôm nay mi chết chắc rồi.
Lâm Phàm nhìn đối phương bằng nửa con mắt, lấy ra một quả lựu đạn từ trong nhẫn lưu trữ, giật chốt, lại chờ thêm vài giây, rồi dùng một tư thế cực kỳ ưu nhã ném quả lựu đạn qua. Đợi lát nữa “bùm” một phát là bọn bây tha hồ thăng thiên.
Lựu đạn cứ lăn cứ lăn, lăn đến dưới chân tên đạo tặc kia.
- Í, cái này là gì?- Tên đạo tặc lấy làm kỳ lạ, chẳng hiểu mô tê gì.
Vài tên đạo tặc chung quanh cũng vây lại săm xoi.
- Hình như là một quả bóng.
- Cơ mà bề ngoài kỳ kỳ thế nào í, nhỏ thế này thì làm được gì?
- Bên trong hẳn là có thứ gì đó hay ho.
Lũ đạo tặc vắt hết cả óc ra suy nghĩ, ai cũng hiếu kỳ dò xét.
Và tên đạo tặc thích tranh công kia lập tức nhặt lựu đạn lên tay:
- Tam đương gia, có cái này hay lắm. Vừa rồi tên kia ném cái món này qua, ngài xem tạo hình của nó kỳ quặc biết bao.
Tên đạo tặc hứng thú ra mặt, mà Tam đương gia đứng ở tít xa, nên cũng chẳng thấy rõ vật thể này đến tột cùng là thứ gì.
Lâm Phàm thầm cầu nguyện trong lòng.
4!
5!
Tam đương gia gật đầu:
- Mang đến đây, để lão tử xem thằng nhóc này muốn chơi cái gì?
7!
Ngay lúc tên đạo tặc kia sắp đến gần Tam đương gia, lựu đạn lập tức nổ tung.
Bùm!
Tiếng nổ khổng lồ vang lên.
Mấy tên đạo tặc chung quanh bị nổ trong nháy mắt, bay thẳng cẳng ra ngoài.
Tam đương gia vốn dĩ còn đang rất hiếu kỳ, nhìn thấy tình huống này tức thời ngây ra. Hắn bị tiếng nổ này làm cho sợ đến ngồi bệt xuống đất, hai mắt nhìn chằm chằm, xem chừng hoàn toàn không dám tin.
- Cái quần què gì vậy? - Giọng Tam đương gia tràn ngập hoảng sợ.
“Điểm tích lũy +30.
Điểm tích lũy +20.
Điểm tích lũy +10.
Điểm tích lũy +30.
…”
Lâm Phàm đứng ở nơi đó, mỉm cười đầy bình tĩnh. Không tệ, không tệ, lần này lời những hai trăm điểm tích lũy.
Buôn bán không hề lỗ vốn luôn.
Tiếp đó hắn nhìn mấy tên đạo tặc đang sợ chết khiếp kia, lập tức vác Cửu Hoàn Đại Đao, chạy như điên xông đến phía chúng.
- Đám cặn bã, ông chúng mày tới rồi đây.
Tam đương gia nhìn thấy cảnh đó lập tức hét lên:
- Ra hết cho ta, giết chết tên khốn kia.
Mà lúc này ý chí chiến đấu của Lâm Phàm đã sôi trào:
- Hôm nay ta nhất định phải vì dân trừ hại.
Sau đó hắn tiếp tục lấy ra một quả lựu đạn từ trong nhẫn lưu trữ, dùng răng kéo ngòi nổ. Cầm trong tay một lát chờ đến thời điểm thích hợp rồi ném mạnh vào trong đám người.
Ầm!
Ầm!
Tiếng kêu thảm thiết nối liền không dứt.
Tam đương gia thấy cảnh đó, mặt đỏ bừng, giận dữ hét:
- Có giỏi thì đừng sử dụng ám khí.
- Ngon thì tới đây, đánh nhau một trận ra trò đê, ông mày sẽ không sử dụng ám khí. Để xem hôm nay tao có chém mi thành mấy khúc không.
Tam đương gia lửa giận ngút trời, vác vũ khí lên xông về phía Lâm Phàm ra chiêu:
- Chết đi!
- Chết con mẹ mày thì có. - Đúng lúc này, Lâm Phàm lại kéo chốt một quả lựu đạn, ném về phía Tam đương gia.
Tam đương gia nhìn thấy vật thể hình tròn kia tức thời sợ đến mức hồn phi phách tán:
- Vô sỉ, đê tiện, đã bảo là không sử dụng ám khí.
- A, Tam đương gia, cứu mạng~
- Chân của ta.
Tiếng kêu thảm thiết, thê lương vô cùng.
Mà Tam đương gia nhìn thấy cảnh đó, trong lòng cũng đang nhỏ máu.
Nhưng chính hắn cũng bất lực, bởi vì uy lực của ám khí này quá lớn. Chính hắn còn cảm thấy quá sức khủng bố.
Chết người thật đấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.