Chương trước
Chương sau
Lời nói của Trần Nguyên như đè chết niềm hy vọng cuối cùng của Vương Thiểu Bằng, vẻ mặt khó có thể tin, áo lông Nghê Thường mà hắn phải bỏ một số tiền lớn ra mới có thể đấu giá được lại là đồ giả, điều này khiến hắn hoàn toàn sững sờ.

“Trần đại sư, ngươi xem có phải là nhầm rồi không? Cái áo này không phải là đồ giả chứ!”

Trần Nguyên luôn nghiên cứu sự biến hóa cuối cùng của áo lông Nghê Thường, cho đến tận bây giờ cũng chưa có kết quả gì, không ngờ trong một tình huống đặc biệt lại phát hiện được biến hóa cuối cùng này, làm sao có thể không kích động đây. 

“Ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta hay là nghi ngờ ta lấy việc công làm việc tư?”

Thân phận khác của Trần Nguyên đại sư không có gì, nhưng đối với việc chuyên tâm đi sâu nghiên cứu áo lông Nghê Thường thì lại là một đại sư thực sự, có tiếng ở Vương triều Bất Lạc.

Lời nói của Vương Thiểu Bằng chắc chắn khiến cho Trần Nguyên vô cùng không hài lòng. 

“Không...ta làm sao có thể nói như vậy..”

Vương Thiểu Bằng cảm thấy ghê tởm như mới ăn trúng con ruồi vậy, có ý đi bàn luận một chút nhưng mà nhìn ánh mắt của mọi người, mặt này nóng bừng dường như nhận định những người đó đang chế giễu bản thân.

“Người này thật đúng là, rõ ràng biết áo lông Nghê Thường là giả mà còn dám lấy nó làm quà, đúng là gan to mật lớn!” 

“ May mà lần này có Lâm Phi giúp đỡ, nếu không thì tiệc sinh nhật lần này Tô tiểu thư sẽ nhận được một cái áo giả, ngộ nhỡ ngày nào đó mặc ra ngoài thì không phải sẽ bị người ta chê cười sao!”

...

Sắc mặt của Vương Thiểu Bằng càng trở nên khó coi. 

“Vương thiếu, ngươi thua rồi, mau mau thực hiện lời hứa đi!”

La Bàn Tử thuộc tuýp người chỉ sợ thiên hạ không loạn vì vậy sau khi hắn nhìn thấy Vương Thiểu Bằng thua liền lập tức nhảy ra lôi tên ác nhân này ra, mục đích là muốn nhìn thấy Vương thiếu xấu mặt.

Nếu thành công trên người Vương Thiểu Bằng thì họ sẽ không có suy nghĩ gì, nhưng nếu đổi một đối tượng khác, thì tự nhiên họ không dám đứng về phía với Vương Thiểu Bằng, để tránh bị thành chủ thù hằn.. 

Tặng quà lại tặng một món đồ giả, đúng là đang tìm các loại rắc rối. May mắn, Lâm Phi đã vạch trần rồi.

“Các ngươi nhất định là nhầm rồi, làm sao ta có thể nhầm được.” Vương Thiểu Bằng cũng nghĩ đến gậy ông đập lưng ông, nhưng cái đập này không hề nhẹ. Người cũng bắt đầu trở nên hoảng loạn, trong lòng vô cùng căm hận hãng bán đấu giá.

“Vừa nãy ai nói thứ này là thật.” 

La Bàn Tử cười hì hì nói: “ Ta nghe rất rõ. Không có tiền thì không cần giải vờ, tặng quà sinh nhật thì tặng quà có thành ý là được rồi, tặng thứ đồ giả thì không phải là đang tìm rắc rối cho bản thân sao!”

Bắt đầu từ khi nhìn thấy Vương Thiểu Bằng, La Bàn Tử đã vô cùng khó chịu.

Cuối cùng bây giờ đã có cơ hội thì dĩ nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, mà ra sức đánh rớt thủy điểu, muốn đối phương mất mặt. 

Lúc này, không ai lên giúp đỡ. Họ phát hiện sắc mặt Tô Văn thành chủ không được tốt.

..

Lâm Phi không nói lời nào, hắn đang chờ đối phương đưa ra lựa chọn. 

Lần này Vương Thiểu Bằng đến, thực ra đã dự tính rất tốt, hắn muốn cầu hôn Tô Tú Tú, nếu không được thì cũng phải tạo dựng mối quan hệ. Nhưng kết quả lại khác xa với dự tính.

Món quà mà hắn dày công chuẩn bị là đồ giả, nghiên cứu của Trần Nguyên đại sư về áo lông Nghê Thường rất có tiếng, lời nói của hắn chắc chắn tuyên án tử hình, mất cơ hội xoay người.

“Tiểu tử, lần này xem như ngươi lợi hại, ta thừa nhận, chúng ta hãy chờ xem lần sau đi!” 

Vương Thiểu Bằng rất rõ bản thân đã làm hỏng chuyện rồi, nếu hắn không rời khỏi đây thì ai biết rằng Tô Văn thành chủ có ra tay với hắn không. Rời khỏi Quy Nguyên thành trước rồi tính.

Lúc gần đi hắn sử dụng huyền khí truyền âm.

“Ta hy vọng chúng ta sẽ không gặp lại nữa, đây là lời cảnh báo của ta dành cho ngươi.” 

Hừm, mơ đi!

“Ta có mắt như mù!”

“Ta có mắt như mù!” 

“Ta có mắt như mù!”

Ba câu nói nhục nhã dường như khiến Vương Thiểu Bằng chạy như bay ra ngoài, sắc mặt trắng bệch không bình thường.

“Đáng đời tiểu tử này!” 

“Đi là tốt!”

Vương Thiểu Bằng chạy ra ngoài không để ý dưới chân, “ Bụp” tiếng người ngã trên mặt đất, vội vàng bò dậy, sắc mặt càng khó coi, tâm giết người cũng có rồi.

Nhục nhã ê chề, nhục nhã ê chề. 

Vương Thiểu Bằng nhếch nhác rời đi, trong chốc lát tôn lên hình tượng Lâm Phi.

Công tử nhà giàu này, thật khiến người ta nhìn bằng cặp mắt khác.

“Lâm thiếu, ngươi đã chuẩn bị quà gì cho Tô tiểu thư chúng ta, mau cho mọi người nhìn đi!” 

Rất nhanh bên dưới có người bắt đầu giỡn cợt.

Vốn dĩ áo lông Nghê Thường của Vương Thiểu Bằng chiếm thế thượng phong nhưng sau khi trở thành đồ giả thì khiến người khác cực kỳ xem thường, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Phi.

Cặp lông mi dài của Tô Tú Tú động đậy một chút, trong lòng cũng vô cùng ngạc nhiên, sao hắn lại biết biến hóa cuối cùng của áo lông Nghê Thường, không phải nói rằng sớm đã thất truyền rồi sao? Trong lòng bất giác nghi ngờ, cảm xúc biến hóa nhanh, lập tức chuyển đến trên món quà. 

Đối với Lâm Phi bây giờ, Tô Tú Tú không mấy chán ghét, con người đều sẽ trưởng thành, sự khác biệt giữa năm năm trước và năm năm sau cũng là một biến hóa.

Bị người khác giỡn cợt sắc mặt Lâm Phi vẫn rất bình tĩnh, hắn sải bước đi đến trước mặt Tô Tú Tú.

“Tô tiểu thư, món qùa vừa nãy coi như là vừa ý chứ?” 

Rầm.

Âm thanh người ngã xuống.

Vừa nãy coi là quà sao? 

Trên mặt Tú Tú lộ ra biểu cảm vô cùng kinh ngạc, trong phút chốc không kịp lấy lại tinh thần.

Lâm Phi lại cười nói: “Thực ra lúc nãy ta chỉ đùa thôi, chúng ta thân là bạn bè nhiều năm, giúp đỡ lẫn nhau là điều phải làm, ta ghét nhất người giả vờ, để cho một người hiểu được lỗi lầm thì phải vạch trần hắn, cho hắn một giáo huấn sâu sắc, ta cho rằng đó là điều tất yếu.”

Hừ! 

Không ít người hít một hơi khí lạnh, tính chất của Lâm Phi và thủ đoạn giết người của hắn hung tàn như nhau.

Dường như Lâm Phi biết được suy nghĩ của mọi người, hắn lại tiếp tục nói, thực ra là nói với Tô Tú Tú: “ Vốn dĩ ta định tặng châu báu nữ trang, nhưng sau đó nghĩ lại thấy quá tầm thường, sau đó lại nghĩ tặng kỳ trân dị bảo cũng không tồi, nhưng nghĩ lại lại thấy không được, kì trân dị bảo làm sáo có thể đến lượt ta...”

Mọi người đều không hiểu, rốt cục Lâm Phi muốn làm gì! 

Lẽ nào, căn bản là không tặng quà gì. Trong đầu mọi người đều có suy nghĩ này.

Khi mọi người nghĩ như vậy, bỗng nhiên Lâm Phi đi ra ngoài cửa, “Tô tiểu thư, quà của ta ở bên ngoài.”

Qùa ở bên ngoài.... 

Mấy chữ này như là có mê lực vậy.

Châu báu nữ trang không phải...

Kỳ trân dị bảo cũng không phải... 

Rốt cục Lâm Phi tặng quà gì, quả thật giống như một điều bí ẩn.

...

Ngoài phòng khách, một cái sân rất đẹp. 

Bỗng nhiên Lâm Phi chỉ lên trên nói: “ Tô tiểu thư, sinh nhật vui vẻ!”

Không nhìn thấy có động tác gì, trên bầu trời đêm nổ ra âm thanh “đùng đoàng” cực lớn, màn đêm bất tận vốn có bỗng phóng ra nhiều màu sắc.

Bầu trời đầy màu sắc, như cơn mưa sao băng, như khuôn mặt tươi cười rạng ngời. 

Phản ứng trên vùng trời của phủ thành chủ khiến tất cả mọi người ở Quy Nguyên thành đều đổ dồn ánh mắt về đây, thậm chí không ít người nghi ngờ, có phải nơi đó xuất hiện bảo bối gì.

Nhưng mới nghe đó là vùng trời của phủ thành chủ, thì trong chốc lát tất cả đều sững sờ.

“Rất đẹp!” 

“Mây màu đỏ, đẹp quá.”

“Rốt cục đây là gì, nhìn lên giống hệt như bảo bối xuất thế vậy!”

“Mọi người mau nhìn xem, hình như trên đó có chữ!” 

“Tô Tú Tú, sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày đều vui vẻ!”

“Ồ, ai lãng mạn vậy chứ, tạo ra cảnh này quá lợi hại rồi.”

“Ai biết được chứ, thứ này mua ở đâu vậy, đã mắt quá, lão tử cũng muốn mua một cái, vũ khí tán gái đó.” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.