Chương trước
Chương sau
Tả Mịch Thiên Cơ giao đấu với Lan gia, trước mắt vẫn chưa có đầu mối gì, hắn luôn cảm thấy thực lực Cửu Kiếp quá yếu, phải làm thế nào mới xử đẹp được, hắn thật sự không thể nghĩ ra.

Trước hết, hôm nay đành phải mời một tên đóng giả đến, sau đó tiếp tục suy nghĩ kỹ càng. Hắn xem xem đến cùng thì phải quyết định thế nào với chuyện này… Mất mặt là thế nào?

Kiếm củi ba năm đốt trong một giờ là thế nào? 

Trương Ngũ Nhạc cùng Lý Trung Thiên coi như đã được trải nghiệm một lần.

Cả hai đều là bô lão trong thành Quy Nguyên, vì để mai phục Lâm Chấn Thiên mà hao hết tâm tư. Cuối cùng lại chỉ vì một tên phù văn sư, kết quả đều trở thành công cốc, hai tên thầy Phù Văn cấp ba đã chết rồi, bản thân bọn họ cũng bị thương không nhẹ.

“Tên phù văn sư đáng chết! Đừng để rơi vào tay của lão già này, không thì ông nhất định sẽ cho bọn bây lần lượt trải qua các loại cực hình tra tấn.” 

Trương Ngũ Nhạc ngồi xếp bằng trên đất, thở gấp từng hơi, trên mặt vẫn là vẻ âm u đến đáng sợ, tựa như có thể sẽ nổi bão bất cứ lúc nào.

Về phần Lý Trung Thiên, tóc tai cũng rối bời không kém, vô cùng thê thảm.

“Về việc tên phù văn sư xuất hiện một cách thần bí kia khiến ta cảm thấy hắn vô cùng kỳ quái. Sao hắn có thể xuất hiện ở nơi này được? Trước khi bày trận pháp ở đây, trong phạm vi vài trăm dặm chúng ta đều đã lục xoát một lần rồi, chưa từng thấy con người tồn tại, thật sự là quá kỳ lạ!” 

Nói dứt lời, hai người đều thấy khó hiểu không thôi.

Ngay tại thời điểm quan trọng nhất, tên phù văn sư đó chạy đến đây làm hỏng chuyện, chuyện này khiến người khác khó lòng tin được.

“Tám phần mười là do người của chúng ta tiết lộ tin tức.” Trong đầu Trương Ngũ Nhạc bất chợt lóe lên một suy nghĩ không tốt. 

Ngoại trừ lý do này ra, lão ta không thể tìm ra được một lý do nào khác.

Lý Trung Thiên nhíu mày: “Chuyện này có thể xảy ra không? Nơi này bố trí trận pháp đầy bẫy rập, người có thể biết được cụ thể mọi thứ không có tới mười người, không thể để lộ tin tức ra ngoài được!”

Nếu tin tức đã bị lộ ra ngoài, hà cớ gì lại chờ đến tận hôm nay mới xuất hiện. 

Bọn họ đều đã nghĩ đến chuyện này, mà đây cũng là điều duy nhất khiến họ cảm thấy kỳ lạ.

Ngoài mặt là hai người hợp tác nhưng trong lòng đều đang phán đoán, rốt cuộc là ai đã để lộ tin tức ra ngoài. Những thao tác vừa rồi diễn ra liên tiếp, gọn gàng rành mạch, tám phần mười là đến để cứu người.

Đầu tiên sử dụng Huyết Yêu để làm đám phù văn sư bị thương, phá tan sự khống chế của trận pháp Thiên Tuyệt. 

Mất đi sự khống chế từ các phù văn sư, uy lực của trận pháp phù văn yếu dần đi, sau một thời gian nhất định sau đó sẽ mất luôn tác dụng. Nếu như đám phù văn sư kia chưa từng ra tay với bọn họ thì những người bên trong trận pháp sẽ khó mà thoát chết.

Vậy mà cuối cùng lại xuất hiện vấn đề, khiến bọn họ không thể không suy nghĩ về tầm quan trọng của nó.

Mối nghi có người tiết lộ tin tức rất lớn. 

Ngay lúc hai người đang tập trung tinh thần để khôi phục vết thương, bỗng hai bóng đen nhào ra ở hai bên, một trái một phải, lao tới giết bọn họ.

“Bộc Tâm!”

Trong nháy mắt hai người phản ứng lại, mỗi người một chưởng tiếp chiêu. 

Bang! Bang!

Trương Ngũ Nhạc cùng Lý Trung Thiên đều lùi về sau vài bước, có thể thấy rằng vết thương vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, không thể ngăn được công kích của người nọ.

Hai người tập trung nhìn kỹ, không khỏi trừng mắt há mồm. 

“Ngươi! Sao hai ngươi lại ở đây!”

Hai người vừa ra tay với bọn họ, chính là Lâm Chấn Thiên và Lâm Phi.

Vừa rồi còn đang bàn bạc, trong nháy mắt hai người đã quay lại, triển khai công kích với bọn họ, nếu không phải Huyền khí trời sinh đã khôi phục phần nào, lão ta cũng khó nuốt nổi đòn tấn công vừa rồi. 

Dưới trận bom phù văn, bọn họ sao có thể bình yên mà sống.

“Vì sao ta không thể quay lại?” Thần sắc của Lâm Chấn Thiên đã khôi phục không ít: “Các ngươi liên thủ cùng nhau đối phó ta, giết chết cấp dưới của ta, hôm nay ta sẽ tính sổ đầy đủ!”

Trong mắt Trương Ngũ Nhạc cùng Lý Trung Thiên đều xuất hiện thần sắc giống nhau, trong lòng bọn hắn xuất hiện một ý nghĩ bất an. 

Lâm Chấn Thiên bị bao vây hai mươi ngày, trước đây còn vô cùng suy yếu. Giờ đây chỉ mới qua một thời gian ngắn, thần sắc của ông đã khôi phục không ít, ít nhất là đã khôi phục được mấy phần lực chiến đấu, một chưởng vừa rồi hắn đánh ra, khiến bọn họ nhận ra được tình hình không ổn.

“Phụ thân! Đừng nhiều lời với bọn họ nữa. Chúng ta mỗi người xử một tên, làm thịt bọn họ trước.” Lâm Phi mặt không biểu cảm lên tiếng: “Để ta xem mất đi hai Huyền giả thì gia tộc của các ngươi sẽ tiếp tục như thế nào!”

Ban đầu, bọn họ cũng không để hai người bên cạnh này ở trong lòng. Mãi cho đến khi nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi, bọn chúng mới chú ý đến người trẻ tuổi này, đặc biệt là một tiếng “Phụ thân”, lại nhìn đến thực lực Võ đạo cửu trọng thiên, hai người âm thầm kinh ngạc. 

Chẳng lẽ, trước giờ mọi chuyện đều nằm trong tay của người này?

Làm sao có thể như vậy? Đây chính là tên tam thiếu gia phế vật của Lâm gia.

Hai người đều không khỏi hồi tưởng lại tên đệ tử quần áo lụa là năm năm trước, người từng là phế vật trong mắt bọn họ. Ai ngờ lần đầu tiên gặp mặt sau năm năm, hắn đã giết chết đám phù văn sư, phá vỡ trận pháp phù văn. Lúc này đây mở miệng liền đòi giết chết bọn họ, khẩu khí thực rất kiêu căng. 

Nếu không phải tình hình lúc này không ổn, sợ rằng bọn họ còn phải cười lớn một trận, một tên nhãi ranh Võ đạo cửu trọng thiên mà cũng muốn muốn giết chết bọn họ sao! Mặc dù họ mới chỉ là Huyền giả sơ kì, vậy cũng là quá không biết lượng sức mình rồi, bọn họ tùy tiện dùng một ngón tay thôi cũng đủ giết chết đối phương.

Nhưng lúc này, hai người đều cảm nhận được một sự bất an, mà sự bất an này được truyền đến từ trên người Lâm Chiến Thiên.

Thực lực Huyền giả trung kỳ, giết chết bọn hắn dễ như trở bàn tay. 

Tuy rằng bọn họ không rõ, vì sao Lâm Chấn Thiên có thể khôi phục nhanh đến vậy. Nhưng đứng ở trên đầu bọn họ, người có danh, cây có bóng, không có ai dám xem thường.

“Chạy!”

Chỉ cần nhìn vào bốn chữ “Huyền giả trung kì”, bọn họ không dám đối chiến. 

“Trương lão quỷ, đừng có đi vội, chúng ta từ từ nói chuyện thân thiết.”

Lực chiến đấu của Lâm Chấn Thiên đã khôi phục năm phần, đã đủ để chém chết Trương Ngũ Nhạc rồi. Không thấy được ông đã làm động tác gì, ngăn trở đường chạy của Trương Ngũ Nhạc.

Nhìn thấy tình hình này, Trương Ngũ Nhạc biết rằng hôm nay đối phương khó mà chịu để yên, nhất định phải làm rõ sống chết, hắn cả giận nói: “Chẳng lẽ ta còn phải sợ ngươi? Nói không chừng ngươi sẽ chết trên tay ta mới phải.” 

Trương Ngũ Nhạc rất thức thời, lão đã bị Lâm Chấn Thiên nhìn trúng, vậy chỉ có thể đại chiến với ông một trận. Một khi Lý Trung Thiên tóm được Lâm Phi, cùng tức là có được quyền lợi thương lượng.

“Trong vòng mười chiêu, ta sẽ giết chết ngươi!”

Lâm Chấn Thiên cười lớn. 

“Ngưng xấc xược đi, tiếp chiêu!”

Ở một diễn biến khác, Lý Trung Thiên nhìn thấy Trương Ngũ Nhạc bị chặn lại, từ bỏ suy nghĩ chạy trốn, hắn nhìn về phía Lâm Phi với bộ dạng uể oải.

“Ông già này đã sống được đến số tuổi lớn như vậy, lần đầu tiên rơi vào tay của thằng nhãi con đầu ba sợi tóc. Ông đây sẽ ghiền xương cốt của người thành tro!” 

Lâm Phi hừ lạnh một tiếng: “Nhiều lời vô nghĩa!”

Mở Phong Chi Dực ra, rút Hắc Sát đao, Lâm Phi kéo gần khoảng cách, chiêu mở đầu chính là chém xuống một đao.

Đây là lần đầu tiên hắn đối đầu với một cao thủ Huyền giả. 

Lâm Phi cần phải toàn lực ứng phó, kiểm tra thực lực chân chính của bản thân, xem xem bản thân đang ở trình độ nào.

“Hừ, không biết thế nào là lợi hại!”

Dưới trận tập kích bom phù văn, thương thế của Lý Trung Thiên hẳn là khá nghiêm trọng. Nhưng xử lí một tên nhóc con mình không để vào mắt, hơn nữa hiện tại còn bị một tên phế vật khinh thường, trong lòng Lý Trung Thiên vẫn cảm thấy căm giận. 

Nếu như phải đối phó với Lâm Chấn Thiên, Lý Trung Thiên không dám chắc chắn điều gì. Với Lâm Phi lại khác, chênh lệch cả một cảnh giới, bóp chết đối phương dễ dàng như bóp chết một con kiến.

“Đao khí cũng rất khá, nhưng cũng chỉ đến vậy thôi!”

Lý Trung Thiên không thèm nhìn lấy một cái, nhấc tay trái lên đánh một chưởng thẳng về phía trước. Huyền khí trời sinh cuồn cuộn khôn cùng, ùn ùn kéo về phía Lâm Phi, một đao kia bỗng hóa thành hư vô, cục diện thay đổi muốn ép sống Lâm Phi. 

Ánh mắt Lâm Phi thay đổi, thầm nghĩ: “Uy lực của Huyền khí trời sinh quả thật kinh người, chỉ mới tùy tiện tung một chưởng đã đánh bại được tất cả công kích. Khó trách nói rằng giữa cao thủ Võ đạo và cao thủ Huyền giả tồn tại một khoảng cách!”

Huyền giả tùy ý tung một chưởng, áp lực quả thật vô cùng lớn.

Lâm Phi cũng không phải người bình thường, Phong Chi Dực bay lên phía trên tránh khỏi một chưởng hung mãnh này. Vừa rồi hắn đã thăm dò được uy lực của Huyền khí trời sinh, lúc này đã có thể toàn lực bắt đầu tấn công. 

Một đao vừa rồi của hắn, đa phần là để thăm dò.

Thăm dò xong rồi, tất nhiên là phải ra tay.

“Phi Hành Công Pháp, Kiến Quỷ!” 

Lý Trung Thiên giật mình, nhận ra đôi cánh sau lưng Lâm Phi, chúng rõ ràng là do Phi Hành Công Pháp sinh ra. Thằng nhãi con này sao lại có thể có bộ công pháp đặc biệt này, trong mắt Lý Trung Thiên  nhất thời xuất hiện một vẻ tham lam.

Công pháp Phi Hành, lão nhất định phải lấy được nó, bộ công pháp này nhất định phải thuộc về mình.

“Nhất Đao Lưỡng Đoạn, Phong Quyển Tàn Vân!” 

Vèo! Vèo!

Sau một chiêu để thăm dò, Lâm Phi dùng toàn lực ra tay.

Cuồng phong gào thét, từng luồng từng luồng gió lốc lao thẳng đến, đâm thẳng về phía Lý Trung Thiên. Xung quanh đó, tất cả đều nằm trong phạm vi tấn công của vòi rồng, đất đá bay mù trời, rất hung hiểm. 

Vòi rồng này là nhờ dồn nén đao khí mà được tạo ra.

Đây là thứ hắn cô lọc được sau khi lĩnh ngộ thân pháp Tùy Phong, mới chỉ sử dụng một lần duy nhất ở trên sàn đấu, là một chiêu sở hữu lực công kích phi phàm.

Vù vù vù! 

Sắc mặt Lý Trung Thiên trầm xuống, trên hai bên vai bị xé toạc ra thành mấy đường. Cương khí trời sinh lại không thể ngăn cản được đao khí sắc nhọn này.

“Sao hắn có thể mạnh đến như vậy được!”

Đao khí được dồn nén thành vòi rồng khiến uy lực của nó tăng lên vài phần, một khi bị cuốn vào trong đó, nếu mình không chết thì cũng bị trọng thương. 

Vốn dĩ Lâm Phi đã muốn dồn đối phương vào đường cùng.

Nếu hiện tại hắn không chém chết Lý Trung Thiên, đợi đến khi Ngô Văn Đằng trở về thì sẽ càng thêm phiền phức. Lâm Phi nhìn phụ thân ở bên kia, ông dùng tuyệt học của gia tộc “Thanh Long Cuồng Quyết” để áp chế Trương Ngũ Nhạc, hẳn sẽ giết chết đối phương rất nhanh.

Phụ thân mình giỏi giang đến vậy, Lâm Phi cũng không cam lòng để bản thân thua kém. 

Phải đánh từ cự ly xa, đây là cách để đối phó với Huyền giả.

“Chiến Kĩ Thần Thông, Kim Quang Nhất Tuyến.”

Lý Trung Thiên không dám che dấu thực lực nữa, Cương khí trời sinh vậy mà lại không thể ngăn được đợt công kích này. Lão không thể không sử dụng tới Chiến Kĩ Thần Thông. 

“Tiểu Phi, cẩn thận!”

Thấy hắn triển khai Chiến Kĩ Thần Thông sớm như vậy, Lâm Chấn Thiên vội vàng nhắc nhở.

Cả cánh tay trái của Lý Trung Thiên hóa thành màu vàng, phát ra ánh sáng chói mắt, mà bên dưới ánh sáng chính là đại biểu cho sự nguy hiểm. 

“Chết đi!”

Toàn bộ ánh sáng hóa thành một đường, tựa như dải lụa màu, mang theo vô tận nguy hiểm dưới ánh sáng chói mắt.

Lâm Phi nhướng mày, khí tức nguy hiểm bao trùm lấy toàn thân mình. Hộ thân Cương khí biến thành hộ thân Thiên Cương Long Hổ, đây chính là chiêu thức phòng thủ mạnh nhất. 

Đối phương thi triển Chiến Kĩ Thần Công, rõ ràng đó là chiến kĩ cao cấp mới khiến cho Lâm Phi cảm thấy nguy hiểm.

“Bang!”

Hộ thân Thiên Cương Long Hổ lần đầu tiên thể hiện hết năng lực phòng ngự chân chính. Một rồng một hổ thay phiên lên xuống, vậy quanh toàn thân Lâm Phi, phòng ngự từ trên xuống dưới. 

Kim Quang Nhất Tuyến ẩn chứa Huyền khí trời sinh dừng lại trên người mình, Lâm Phi cảm thấy áp lực nó mang lại cực lớn, dường như muốn đâm thủng bản thân mình. Hộ thân Thiên Cương Long Hổ bao bọc bên ngoài, một rồng một hổ nháy mắt lao lên, cuối cùng biến mất với một luồng sức mạnh.

Dù vậy, Lâm Phi vẫn cảm nhận được sự hồi hộp.

Nếu là Cương khí bình thường, chết bởi một chiêu là vừa rồi là không thể nghi ngờ. 

“Giết!”

“Đó là loại Cương khí gì? Sao lại có thể ngăn cản được một chiêu Kim Quang Nhất Tuyến của ta?”

Quân át chủ bài của Chiến kĩ cao cấp này, Lý Trung Thiên rất ít khi dùng, mà mỗi một lần sử dụng đều giết chết đối phương là không thể nào nghi ngờ. 

Sau khi thi triển một chiêu Kim Quang Nhất Tuyến, Huyền khí trời sinh của Lý Trung Thiên đã hao hết hơn một nửa. Hắn không nghĩ tới chiêu thức không có hiệu quả, bản thân mình sẽ gặp phải nguy hiểm.

“Cửu Trọng Lãng!”

Lâm Phi cúi người bay xuống dưới, vung tay một lần là một lần đao khí chém xuống, một tia đao khí dài năm trượng ầm ầm lao về phía Lý Trung Thiên. 

Lý Trung Thiên cũng kém may mắn, đã dùng đến quân át chủ bài rồi vẫn không thể giết chết đối phương. Lão đối mặt với đao khí đang tập kích lại đánh ra một chưởng.

Lúc này, Lý Trung Thiên đã hoàn toàn hết hi vọng.

Một đao ẩn chứa Cửu Trọng Lãng này, lại được đánh ra từ một người có thực lực Võ đạo cửu trọng thiên, uy lực hoàn toàn không giống bình thường. 

Bản thân Nhất Đao Lưỡng Đoạn đã là một loại đao pháp sắc bén, gọn gàng quyết đoán lại lưu loát.

Sau khi mang theo Cửu Trọng Lãng, uy lực của nó hoàn toàn không thể tưởng tượng.

Một luồng sát ý trong nháy mắt đánh bại Huyền khí Huyền Thiên, bao trùm lấy toàn bộ phạm vi xung quanh Lý Trung Thiên, Lâm Phi hạ xuống một đao. 

Lý Trung Thiên đúng là bất hạnh, Huyền khí trời sinh đã hao tốn không ít lại còn gặp phải tên Lâm Phi có đao pháp biến thái. Cửu Trọng Lãng kết hợp cùng với Nhất Đao Lưỡng Đoạn, làm sao hắn có thể ngăn lại được.

Một tiếng nổ ầm vang.

Mặt đất rạn nứt tạo thành một các khe dài hơn hai mươi trượng, kéo thẳng một đường ra ngoài. 

Thân thể Lý Trung Thiên phân thành hai nửa, hai mắt trừng lớn, lục phủ ngũ tạng nát bất, đến mức chết thảm vô cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.