Ngón tay của Lăng Vân vô ý động đậy, mũi thở nhẹ nhàng, hai mắt một trận run rẩy rồi gian nan mở ra.
"Ta chết sao?" Lăng Vân ý thức còn có chút ảm đạm, trong đôi mắt lộ ra một chút mê man, một lúc còn không có phản ứng kịp với chuyện gì đang xảy ra với mình.
Hiện tại, Lăng Vân nhìn cảnh vật xung quanh, hắn đang ở trong một mảnh cỏ dại hoang vu, muỗi bay ù ù, chung quanh tràn ngập mùi vị khó chịu.
Xa xa dưới bóng đêm, tường thành trườn như 1 con cự long, cửa trên lầu cao vót có khắc hai chữ to làm bằng kim câu sắt: Thanh Phong.
Lăng Vân ánh mắt dần dần ngưng tụ, ý thức cũng khôi phục thanh tỉnh, nghĩ tới chuyện đã xảy ra ở trong Lăng phủ, lại cảm nhận được trong cơ thể một cổ suy yếu, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười khổ sở.
Đan điền bị phế, khí hải vỡ tan, từ đó về sau, hắn sẽ thấy mình không có duyên với võ đạo, thậm chí ngay cả người thường cũng không bằng, cả đời chỉ có thể sống tầm thường.
Lăng gia đã từng là một thiên chi kiêu tử. Thoáng cái liền biến thành người thường cũng không bằng, trong lòng Lăng Vân tràn đầy đau khổ.
Còn có, phụ thân để bảo hộ chính mình, bị đánh và bị vây trong Khốn Long cốc, cũng không biết bây giờ như thế nào.
"Lam Nguyệt Hoa!" Lăng Vân cắn răng nghiến lợi phun ra ba chữ này ,mắt chứa đựng một hận ý ngập trời.
Tất cả đều là vì nữ nhân này, mình mới rơi xuống trình độ hôm nay, bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-than-vo/5460/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.