Chương trước
Chương sau
Thế là cứ như vậy, Lạc Vi Vi không hiểu tại sao lại được vào vòng tiếp theo mà không cần tốn nhiều sức.
Trận chiến tiếp theo kéo dài đến giữa trưa mới kết thúc, Diệp Lương Thần vẫn như cũ dùng một quyền đánh bại đối thủ của mình, nhìn rất thành thạo điêu luyện, tạo nên vô số sợ hãi thán phục.
"Không nghĩ tới Diệp Lương Thần vậy mà lại che giấu thực lực của mình!"
"Có vẻ như hắn đã đạt tới Huyền giai!"
"Chậc chậc, ba năm đạt tới Huyền giai, đây mới thực sự là thiên tài!"
"Nói như vậy không phải nữ đệ tử mới tên Lạc Vi Vi càng kinh khủng hơn sao?"
"..."
Sau một thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, mười người còn lại cũng bắt đầu rút thăm để quyết định đối thủ.
Lạc Vi Vi tương đối may mắn chọn trúng người yếu nhất trong mười người, mà đệ tử bị nàng rút trúng kia mặt lộ vẻ sầu khổ, mấy ngày qua ấn tượng thiếu nữ để lại cho mọi người thực sự quá sâu sắc, giống như Chiến thần phiên bản nữ, toàn bộ quá trình đè ép người không thở nổi, với lại chỉ cần không đầu hàng Lạc Vi Vi tuyệt đối sẽ không dừng tay lại, sau Hứa Lãng từng có hai người đệ tử không tin, kết quả cuối cùng bị thiếu nữ mạnh mẽ đánh ngất.
Đệ tử này lúc đầu cũng nghĩ muốn phản kháng, nhưng khi hắn thấy thiếu nữ xông lên, hai chân nhất thời mềm nhũn, gần như ngồi bệt xuống đất: "Đầu hàng, ta đầu hàng!"
Hô!
Linh lực dâng trào, nắm đấm của thiếu nữ khó khăn lắm mới ngừng lại trước mặt đệ tử này, chỉ còn cách đầu hắn một khoảng cách rất nhỏ.
Mặc dù vậy quyền phong vẫn thổi tới làm tóc hắn ngã về phía sau, hầu như không thể mở mắt.
"Lộc cộc."
Mồ hôi lạnh chảy xuống trán đệ tử này, hắn nuốt một ngụm nước bọt, bịch một tiếng ngồi bệt xuống đất, bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.
"Này, tại sao lại đầu hàng."
Thiếu nữ thở dài hơi thất vọng. Loading...
"..."
Nói nhảm, nếu không đầu hàng chỉ sợ sẽ bị ngươi đánh đến chết!
"Lôi đài số ba, bên thắng, Lạc Vi Vi!"
Sau khi hai lần liên tiếp gặp một đối thủ đầu hàng, thiếu nữ lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường, nhưng mỗi lần thiếu nữ giành thắng lợi đều sẽ mỉm cười với đài cao, khiến mọi người không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Cuối cùng, ngoại trừ Lạc Vi Vi bốn người chiến thắng còn lại theo thứ tự là: Diệp Lương Thần, Lâm Tu, Giang Dạ và một đệ tử tên Tiền Hư Côn.
Tiền Hư Côn này cũng là một nhân vật phong vân ở bên trong nội môn, gần với Lâm Tu và Giang Dạ, nghe nói vũ khí của hắn là một thiết cầu có thể tùy ý điều khiển, rất lợi hại.
Bởi vì năm người không thể cùng chiến đấu một lúc, cho nên sẽ có một người được đặc cách, mà sau khi rút thăm Lạc Vi Vi lần nữa may mắn trở thành người được đặc cách.
Còn lại bốn người thì Lâm Tu đấu với Giang Dạ, Diệp Lương Thần đấu với Tiền Hư Côn.
Mọi người đều nghĩ rằng trận chiến quyết định sẽ là Lâm Tu và Giang Dạ, nhưng hiện tại hiển nhiên là không thể.
"Hi vọng ngươi sẽ không bị loại."
Liếc nhìn Diệp Lương Thần, Lâm Tu lạnh lùng nói.
"Ha ha, yên tâm, ta sẽ đợi ngươi ở vòng tiếp theo, nhưng cũng không biết ngươi có tư cách gặp ta không."
Diệp Lương Thần khinh miệt nói.
Hai người đối chọi nhau gay gắt, giương cung bạt kiếm, nếu không phải đang tranh tài, chỉ sợ sớm đã ra tay đánh nhau.
"Hừ, chỉ biết nói bằng miệng, rất nhanh ta sẽ cho ngươi biết lựa chọn của Huân Nhi là đúng."
Nghe vậy, sát ý trong mắt Diệp Lương Thần lóe lên rồi biến mất, nội tâm đã phán quyết sẽ giết chết Lâm Tu.
"..."
Là hai người mạnh nhất trong cuộc thi sơn môn trên danh nghĩa lần này, Lâm Tu và Giang Dạ chiến đấu đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý nhất, ngay cả tất cả trưởng lão trên đài cao cũng tràn ngập mong đợi.
Hai người có thể bước vào Huyền giai trước hai mươi lăm tuổi, thiên phú cũng cao nhất Huyền Ất Sơn, thậm chí còn có hi vọng trở thành trưởng lão trong tương lai, sao có thể không gây chú ý?
"Lâm huynh, không nghĩ tới hai chúng ta sẽ gặp nhau sớm như vậy."
Thanh niên tên Giang Dạ cảm thán nói.
Với thực lực hai người bọn họ, hẳn là nên cùng tiến vào trận chung kết mới đúng.
"Giang huynh, ra tay đi."
Lâm Tu ôm quyền nói.
"Nếu đã thế vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh."
Giang Dạ cười cười, không cần phải nhiều lời nữa, ngay lập tức đánh nhau với Lâm Tu.
Một bên khác, Diệp Lương Thần cũng đã đánh nhau với Tiền Hư Côn, mặc dù đều là đỉnh phong của Hoàng giai, nhưng Tiền Hư Côn rõ ràng là mạnh hơn rất nhiều so với hai đối thủ mà Diệp Lương Thần đã gặp trước đó, thậm chí chỉ cách Huyền giai nửa bước.
Đặc biệt là viên thiết cầu trong tay hắn biến hóa khó lường khiến người ta không thể đoán trước.
Đáng tiếc, đối thủ hắn gặp lại là Diệp Lương Thần người có mô bản nhân vật chính.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Lương Thần sử dụng hai quyền mới đánh bại đối thủ từ khi bắt đầu thi đấu đến nay.
Quyền thứ nhất, Diệp Lương Thần đánh bay thiết cầu của Tiền Hư Côn.
Quyền thứ hai, Diệp Lương Thần đánh bay Tiền Hư Côn.
"Bên thắng, Diệp Lương Thần!"
Ồ!
"Trời ạ, ngay cả Tiền Hư Côn cũng bị hai quyền đánh bại!"
"Hắn tuyệt đối đã là Huyền giai!"
"Lần này thật thú vị, Lâm Tu và Giang Dạ bất kể người nào thắng, đều sẽ phải đối mặt với một Huyền giai, ha ha ha."
"..."
Mọi người nghị luận ầm ĩ, thần sắc khác nhau, những đệ tử đã từng cười nhạo Diệp Lương Thần giờ phút này chỉ hận không thể vùi đầu xuống đất.
Cùng lúc đó, mấy vị trưởng lão trên đài cao cũng bắt đầu lớn tiếng tán thưởng:
"Kẻ này thế mà có thể ẩn nhẫn ba năm, trong tương lai rất có thể sẽ trở thành đại khí."
"Loại tâm tính này đã vượt xa so với các đệ tử khác."
"Ngược lại, Lâm Tu và Giang Dạ hơi quá mức phong mang tất lộ."
"Có vẻ như Huyền Ất Sơn ta rất có thể lại sinh ra một vị Thiên giai cường giả."
"..."
Nghe cuộc trò chuyện của những trưởng lão chung quanh, Tần Giác nhịn không được liếc mắt, lúc này những trưởng lão này như trở thành những NPC trong trò chơi, nhao nhao trở thành "liếm chó" của Diệp Lương Thần, quả nhiên không hổ là BUFF nhân vật chính, chỉ cần trong phạm vi mười dặm của hắn, trí thông minh của tất cả mọi người đều sẽ bị giảm đi một nửa.
"Hả? Công pháp tiểu tử này tu luyện không phải là Thanh Hư Kinh ?"
Lúc này, Bạch Nghiệp bỗng nhiên nhíu mày, chần chờ nói.
"Ta cũng đã nhận ra."
Đại trưởng lão bên cạnh gật đầu nhẹ.
"Thực sự không phải."
Tần Giác khẳng định nói.
Từ lúc Diệp Lương Thần xuất hiện trên sân, hắn cũng biết đối phương không phải tu luyện Thanh Hư Kinh , không nói đến việc Diệp Lương Thần có lão gia gia hay không, ngay cả khi có cũng không thể che giấu Tần Giác.
Về phần Diệp Lương Thần tu luyện là gì, Tần Giác cũng không biết, dù sao hắn cũng không phải toàn trí toàn năng, tất cả mọi chuyện đều rõ như lòng bàn tay.
Tuy nhiên có thể thấy rằng công pháp Diệp Lương Thần tu luyện có sức mạnh bùng nổ mạnh mẽ, bởi vì mỗi lần Diệp Lương Thần xuất thủ sức mạnh đều tăng lên gấp bội, đây cũng là lý do vì sao hắn luôn có thể giết chết đối thủ trong vài giây, trên thực tế hắn cũng không có đạt tới Huyền giai, chỉ là đỉnh phong của Hoàng giai mà thôi.
"Đây cũng là người của ngươi à?"
Bạch Nghiệp hiếu kỳ.
"Không phải."
Tần Giác im lặng, cái gì gọi là người của ta? Ta cũng không có hứng thú với nam nhân!
"Đã không phải người của ngươi, vậy đừng trách ta không khách khí."
Bất kể là tông môn nào, từ trước đến nay luôn chú ý đến chính thống, Diệp Lương Thần thân là đệ tử Huyền Ất Sơn, lại không phải tu luyện Thanh Hư Kinh , ai biết hắn có phải là nội ứng thế lực khác phái tới hay không, hay là có ý khác?
Cho dù hắn có thiên phú cao đến đâu, vẫn là một quả bom hẹn giờ sẽ phát nổ bất cứ lúc nào, tràn ngập nguy hiểm.
Bạch Nghiệp có lẽ sẽ không làm gì Diệp Lương Thần, nhưng ít nhất phải hiểu rõ động cơ của hắn.
"Đừng gấp, chờ thi đấu kết thúc lại nói."
Tần Giác trầm lặng nói.
"Nói cũng đúng, ta cũng muốn xem, tiểu tử này còn có át chủ bài gì khác."
Bạch Nghiệp suy nghĩ một chút cũng đồng ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.