Chương trước
Chương sau
"Thật có lỗi, thời đại thay đổi."
Tần Giác thay đổi họng súng, nhắm ngay Tiêu Diễm.
"Không! Không cần!"
Thấy thế, Tiêu Diễm quá sợ hãi, ngay cả Lâm Động cũng bị trọng thương, đổi thành hắn tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Ngoài dự liệu là, Tần Giác vậy mà không có nổ súng, mà là mở miệng nói:
"Các ngươi tới làm gì?"
Nghe vậy, Tiêu Diễm vô ý thức nhìn về phía Lưu Phong cách đó không xa.
Lưu Phong sắc mặt biến hóa, cắn răng nhẹ gật đầu.
Được sự cho phép của Tiêu Diễm nên hắn lập tức đáp:
"Chúng ta đến để ám sát cao tầng của Huyền Ất Sơn."
"Ai phái các ngươi đến?"
Tần Giác lại hỏi.
"Cái này... Ta không thể nói cho ngươi."
Tiêu Diễm do dự lắc đầu.
Lời còn chưa dứt,một luồng ánh sáng màu vàng lại hiện ra,Tiêu Diễm cũng theo đó mà ngã xuống, hắc thước trong tay bị cắt thành hai đoạn, cắm trên mặt đất.
"Đến phiên ngươi."
Tần Giác nhìn về phía Lưu Phong.
"Tinh môn! Là Tinh môn phái chúng ta tới!"
Lưu Phong vội vàng nói.
Tuy rằng trong giới sát thủ có quy định, tuyệt đối không được bại lộ thân phận của đối phương, nhưng bây giờ tính mạng là quan trọng, Lưu Phong đã không quản được nhiều như vậy, hắn không muốn chết ở chỗ này!
Lưu Phong thực sự khó mà tin được, một thiếu niên nhìn qua chỉ có mười mấy tuổi lại lợi hại như thế, còn có món vũ khí kia trong tay, vì sao chưa hề gặp qua?
"Phốc."
Kim quang hiện lên, Lưu Phong miệng phun máu tươi và ngã trên mặt đất.
"Ta đã trả lời ngươi, vì sao..."
Lưu Phong hấp hối, thần sắc tràn ngập không cam lòng.
"Ta có đáp ứng ngươi không bắn súng sao?"
Tần Giác nhếch miệng.
Lưu Phong: "..."
Oanh!
Một tiếng súng cuối cùng vang lên, ba người hoàn toàn biến mất khỏi thế giới,ngay cả tro cốt cũng không còn.
Cho đến nay,ba người nổi danh trong giới sát thủ những năm gần đây đã bị xoá sổ, thậm chí bọn hắn còn chưa kịp chấp hành nhiệm vụ, còn chưa thấy được dáng dấp của cao tầng Huyền Ất Sơn ra sao.
"Tinh môn..."
Giải quyết xong ba tên sát thủ không may này, Tần Giác ánh mắt lấp lóe, sát ý nghiêm nghị.
Không ngờ Tinh môn ngoài mặt im lặng,mà bên trong lại âm thầm phái sát thủ ám sát cao tầng của Huyền Ất Sơn, may mà ba tên sát thủ này từ dưới sườn đồi bò lên, lại trùng hợp gặp hắn,nếu không đêm nay Huyền Ất Sơn đã chịu tổn thất nặng nề.
Chính diện giao chiến, những sát thủ này có lẽ không phải đối thủ của cao tầng Huyền Ất Sơn, nhưng nếu là đánh lén có lẽ sẽ thành công, dù sao nơi này là sơn môn Huyền Ất Sơn, phần lớn mọi người đều buông lỏng cảnh giác, không khẩn trương như vậy.
"Haizz, quả nhiên là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng."
Tần Giác thở dài, có chút đau đầu.
Mặc dù hắn không thích tìm phiền toái, nhưng luôn có phiền phức tìm tới, chuyện này rất bất đắc dĩ.
"Bất quá cái đồ chơi này vẫn còn dùng rất tốt."
Hắn vừa rồi chỉ đốt sáng lên hai phần mười phù văn đã có thể nhẹ nhàng làm bị thương giả Địa giai, nếu như đốt sáng toàn bộ, chỉ sợ dù cho có đối phó với cường giả Thiên giai cũng không có vấn đề gì, với lại chỉ cần linh lực hắn sung túc thì có thể phát xạ vô hạn,cho đến khi kẻ địch chết mới thôi.
"Được rồi, trước tiên đi ngủ đã."
Ngáp một cái, Tần Giác thu hồi AK- 47, chuẩn bị trở về phòng đi ngủ, lúc đầu hắn còn có chút ngủ không được, nhưng khi hoạt động một chút thì đã buồn ngủ.
Về phần Tinh môn,trong lòng hắn đã kết án tử hình rồi, nếu như Tinh môn không có phái ra sát thủ ám sát cao tầng Huyền Ất Sơn thì có lẽ Tần Giác sẽ quan sát một đoạn thời gian, nhưng hiện tại đã hoàn toàn không cần thiết.
Hắn không thể chấp nhận người khác động thủ với người bên cạnh hắn.
Ngay lúc Tần Giác tiến vào viện lạc đột nhiên một luồng ánh sáng từ trên bầu trời chiếu xuống chói cả mắt.
...
Tinh môn, Thiên Điện
Giờ phút này hình như toàn bộ cao tầng của Tinh môn đều tụ tập ở chỗ này,ngay cả những người ngồi ở ngoại vi ngoài cùng tu vi cũng đạt tới Địa giai, nhưng mà ngồi ở chủ vị thì là một ông lão với khí tức yếu ớt,sắc mặt nhợt nhạt.
Hắn chính là Tống Vân môn chủ của Tinh môn, so với nửa tháng trước, giờ phút này Tống Vân như già đi mấy chục tuổi.
Nửa tháng trước, Tống Vân ở chủ điện tu luyện Dẫn Tinh Đại Pháp, kết quả không nghĩ tới đột nhiên bị một viên thiên thạch không biết từ nơi nào bay tới đập trúng,ngay cả người có thực lực Thiên giai đỉnh phong như Tống Vân Thiên cũng bị thương nặng, cho tới bây giờ vẫn không có khỏi hẳn.
Lần này Tinh môn sở dĩ ra giá cao thuê sát thủ ám sát cao tầng Huyền Ất Sơn, chính là bởi vì thương thế Tống Vân quá nặng, trong thời gian ngắn không cách nào tham chiến, chỉ có thể làm suy yếu thực lực của Huyền Ất Sơn.
"Môn chủ, đã qua lâu như vậy,sao ba tên sát thủ kia vẫn chưa truyền tin tức đến?"
Chấp pháp trưởng lão Tôn Đình mắt nhìn về phía chân trời trắng xoá, nhịn không được mở miệng nói.
"Ta làm sao biết?"
Tống Vân lạnh hừ một tiếng.
Thực ra Tống Vân cũng rất khó hiểu, dựa vào thực lực của ba tên sát thủ kia, cho dù nhiệm vụ thất bại, cũng không có khả năng cả chạy trốn cũng không có, chẳng lẽ bọn hắn bởi vì sợ đắc tội Huyền Ất Sơn, trực tiếp bỏ chạy?
Hiện tại chỉ có thể giải thích như thế.
"Kiệt kiệt kiệt, Tống môn chủ, làm gì phiền toái như vậy, ngài có thể suất lĩnh tất cả võ giả đánh lên sơn môn Huyền Ất Sơn, trực tiếp đem bọn hắn diệt đi."
Người nói chuyện là một nam tử trẻ tuổi, hai đầu lông mày cùng Ngụy trưởng lão trước đó có ba phần tương tự, nhưng thân hình gầy yếu hơn nhiều,trông như bị cái gì đó khoét rỗng.
Nếu như Tần Giác ở chỗ này, nhất định sẽ hỏi hắn tại sao bọn phản diện đều cười như vậy, chỉ sợ những người không biết sẽ tưởng rằng là sinh vật biến dị.
"Ngụy công tử, không là ta không muốn, mà là hiện tại ta đang bị thương, tùy tiện tiến công ngược lại sẽ cho Huyền Ất Sơn cơ hội."
Tống Vân cười khổ nói.
Đối với vị nam tử đến từ Ngụy gia này, Tống Vân có chút bất đắc dĩ,vì mình đắc tội không nổi.
"Tốt, vậy cũng chỉ có thể chờ Tống môn chủ khôi phục thương thế."
Nam tử trẻ tuổi thờ ơ nhún vai:
"Đúng, chuyện Ngụy Bình bị giết ta đã báo cáo cho gia tộc, rất nhanh gia tộc sẽ phái cường giả đến giúp đỡ."
"Ngụy công tử chuyện này là thật?"
Tôn Đình mừng rỡ, nói.
Các cao tầng của Tinh môn mặt cũng lộ vẻ vui mừng, mong mỏi cùng trông mong, dù sao Tinh môn cùng Huyền Ất Sơn tranh đấu nhiều năm và rất rõ ràng thực lực của mình, song phương cơ bản tương xứng, chân chính đánh nhau thì cũng lưỡng bại câu thương.
Nhưng nếu là Ngụy gia nhúng tay, như vậy tình thế hoàn toàn thay đổi, nhất là bây giờ Huyền Ất Sơn rất có thể còn một vị cường giả Thiên giai đang ẩn nấp.
"Ha ha,Ngụy gia chúng ta đã đáp ứng giúp các ngươi tiêu diệt Huyền Ất Sơn và trở thành thế lực mạnh nhất của phiến khu vực này thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời."
Nam tử trẻ tuổi ngạo nghễ nói.
Thân là dòng chính của Ngụy gia,một trong bảy đại gia tộc,nên nam tử trẻ tuổi rất có phân lượng.
"Vậy thì đa tạ Ngụy công tử cùng Ngụy gia."
Trên khuôn mặt già nua của Tống Vân lộ ra vẻ tươi cười, chỉ cần tiêu diệt hết Huyền Ất Sơn, như vậy phiến khu vực này không còn có người cùng bọn hắn tranh đoạt tài nguyên tu luyện, thậm chí về sau có thể lợi dụng tầng quan hệ này với Ngụy gia không ngừng lớn mạnh.
Đương nhiên, theo những gì nam tử trẻ tuổi nói trước đó, Ngụy gia cũng không phải là trợ giúp Tinh môn vô điều kiện, đại giới là Tinh môn nhất định phải trở thành thế lực phụ thuộc Ngụy gia, nhưng chuyện này đối với Tống Vân căn bản không thành vấn đề.
"Đã như vậy, Tống môn chủ, ta cáo từ trước."
Nói xong câu nói này, nam tử trẻ tuổi đứng dậy đi ra khỏi Thiên Điện.
"Ân? Đó là cái gì?"
Vừa rời khỏi Thiên Điện không bao xa, nam tử trẻ tuổi liền vô ý thức ngẩng đầu, sau đó hắn liền thấy một tia sáng khổng lồ từ trên trời giáng xuống!
Không! Đó là một viên thiên thạch!
Ầm ầm!
Trong chốc lát, thiên thạch rơi xuống, Thiên Điện kiên cố gần như tan rã trong nháy mắt, theo sau chính là sóng xung kích hủy thiên diệt địa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.