An Nhược nhìn Lục Mặc Hiên thản nhiên bước lên chiếc cầu thang hình xoắn ốc lên lầu, mãi chođến khi bóng dáng của Lục Mặc Hiên khuất khỏi tầm mắt của An Nhược cômới buồn bực gãi tóc.
Mọi chuyện sao lại biến thành như thế này, cẩn thận hồi tưởng lại mộtphen, nghiệt duyên của cô và Lục Mặc Hiên bắt đầu từ lúc cô kêu anh mộttiếng "anh trai quân nhân" .
An Nhược mệt mỏi thở dài một tiếng, sau đó cởi đôi giày cao gót sáuphân. Kéo tủ giày ở góc tường ra, đập vào mắt cô là một hàng giày độcmột màu đen của quân nhân nằm ở tầng dưới cùng, tầng giữa để một loạtgiày thể thao, trên cùng là một hàng dép bông đi trong nhà màu xanh lam.
Vừa rồi lúc lên gác Lục Mặc Hiên không hề đổi lại dép đi trong nhà, AnNhược khom lưng cầm lấy một đôi dép bông so lên chân mình.
Mấy đôi dép bông này kích cỡ đều rất lớn, nhưng nhìn trông có vẻ rấtsạch sẽ, sạch đến nỗi có thể phán chiếu ánh sáng phát ra từ sàn nhà. AnNhược thở dài một tiếng, sau đó quẳng đôi dép bông xuống sàn nhà rồi xỏchân vào.
Dép bông tuy lớn nhưng đi vào chân rất mềm mại êm ái, cảm thấy vô cùngthoải mái. Sự chênh lệch nhiệt độ giữ ngày và đêm bây giờ rất lớn. Đếnbuổi chiều, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, đây là thời điểm thích hợp đểđi dép bông.
An Nhược đang tính xem có nên đến siêu thị mua một đôi dép bông haykhông. Đôi dép mua năm ngoái năm nay đã không dùng được nữa rồi, tấm lót ở trong đều đã hỏng hết cả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-quan-sung-co-vo-nho-me-nguoi/265308/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.