Ngô Tú Hoa nhìn thấyLục Mặc Hiên mặc quân trang, hai mắt thoáng chốc sáng bừng lên, tronggiọng nói mang theo sự kích động."Tốt quá, người trong quân đội đến,ruộng đất của chúng ta được cứu rồi!"
Ngô Tú Hoa vừa dứt lời, An Nhược liền nhìn thấy từng đoàn người mangtrên vai cuốc xẻng vẻ mặt phẫn hận vội vã chạy về hướng này.
An Nhược thần sắc căng thẳng, những người nông dân này định đánh nhau với người của chính quyền thành phố sao?
Hồng Hiểu Mai cùng Ngô Tú Hoa cả người cứng đờ, sau đó hồng Hiểu Maixoay người vào trong nói vài câu với Triệu Hồng Lượng, sau đó bà cũngcầm trong tay một cái lưỡi liềm đi ra ngoài.
An Nhược thấy Hồng Hiểu Mai muốn đi theo đám người liền giang tay ngăncản bà."Bác gái, mọi người bình tĩnh một chút có được không, mọi ngườilàm như vậy không những không giải quyết được chuyện gì mà còn có thểdẫn đến xung đột!"
Lục Mặc Hiên đi lên phía trước tóm lấy tay của An Nhược đè xuống."Để cho các bác ấy đi đi."
Lời này của Lục Mặc Hiên không khác nào là cổ vũ cho Hồng Hiểu Mai,hồng Hiểu Mai và Ngô Tú Hoa liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó lo lắngvội vã bước đi.
An Nhược nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Mặc Hiên, vươn tay đấm mạnh vàongực Lục Mặc Hiên một cái."Lục Mặc Hiên, nhỡ đâu chính quyền thành phốcho bọn côn đồ về đây thì sao, những người nông dân này chắc chắn sẽkhông chịu nổi."
Sau khi An Nhược nói xong, nhấc chân đi về phía trước.
Mới đi được vài bước, hai cánh tay của cô đã bị An Nhược giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-quan-sung-co-vo-nho-me-nguoi/265305/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.