Hướng rút lui của ba người Diệp Sảng không phải là lên đỉnh dãy núi mà là vòng quanh đảo theo triền núi, như vậy có thể tạo hướng ngược lại với đám Súng Cơ. Lúc này có một cái thác nước đổ xuống từ trên đỉnh núi. Đây là một khe núi, phía dưới là biển sâu, hai đầu là vách núi, rừng cây, trung tâm có một cây cầu treo ráp từ N ván gỗ. Cây cầu kia thật sự là quá nguy hiểm, độ rộng không đến 2 mét, hai bên cũng chỉ có hai sợi dây thừng để vịn, chỉ đủ cho mỗi lần một người đi qua vì cầu đã quá cũ, nhìn qua vô cùng lỏng lẻo, trên ván gỗ phủ kín rêu xanh do quanh năm tiếp xúc với nước, thêm nữa còn lung lay liên tục do sức nước.
Cầm Nức Vương phát hiện máy liên lạc đã không còn tín hiệu: “Gay rồi, Súng Cơ không rút lui theo con đường đã định. Khoảng cách hai bên vượt quá 3km, mất kênh tần số rồi.”
Tinh Tinh xông lên đầu tiên. Hơi nước nồng đậm lập tức tràn ra, thậm chí ngay cả rừng cây hai đầu vách núi đen cũng như xuất hiện một tầng hơi nước ẩn ẩn hiện hiện, một khi bị ánh nắng chiếu tới lập tức tỏa ra quang mang bảy màu rực rỡ. Nếu nơi này không phải là chiến trường, lúc này Diệp Sảng chắc chắn sẽ thăm thú kĩ càng một phen, sau đó ngâm thơ xuất đối. Nhưng bây giờ đang là lúc chạy trốn, không thể dừng lại quá lâu. Tinh Tinh cùng Cầm Nữ Vương rất nhanh đã qua cầu. Đến lúc Diệp Sảng đang định lên, tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-hac-thuong/2441540/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.