Giữa sườn núi quả nhiên là vách núi đen, phía dưới là biển rộng vạn trượng. Diệp Sảng cùng Tinh Tinh nhắm theo vách đá hướng đông mà chạy.
“Vẫn không có đường xuống núi!” – Ưng Nhãn Thuật của Tinh Tinh không ngừng phát ánh sáng xanh.
Diệp Sảng cắn răng: “Tiếp tục kiên trì 30 phút, quá 30 phút thì chúng ta logout!”
“Hiện tại đã qua 20 phút, chắc không còn ai đuổi theo đâu?”
Diệp Sảng: “Chỉ mong là như vậy…”
Nhưng lời này vừa dứt, Tinh Tinh liền thở dài: “Phía sau lại có người đến!”
Diệp Sảng nhìn lại. Trong sương tuyết hình như có một cái bóng lướt về hướng bên này. Đương nhiên, bây giờ còn có thể đuổi theo hai người bọn họ, tốc độ tuyệt đối không chậm, thực lực cũng chắc chắn sẽ không yếu.
“Ô ô ô ô!”
Giữa không trung bất ngờ vang lên tiếng gió cổ quái. Tinh Tinh hô lớn: “Nằm xuống!”
Diệp Sảng biết Tinh Tinh sẽ không phát ngôn bừa bãi liền làm theo. Hai người cùng nhau nằm sấp trên mặt đất. Vừa mới nằm xuống cả hai liền chỉ cảm thấy đỉnh đầu có một trận mưa tên thổi qua, khoảng cách này ít nhất cũng hơn 200 mét. Không ngờ cung thủ này có thể bắn xa như vậy khẳng định là cao mẫn, lực lượng cao hoặc có trang bị cương mãnh.
“Nhất định là Tiêu Dao Lãng Tử!” – Tinh Tinh phẫn nộ nói – “Lão đại Ác Ma, nổi danh là thần tiễn thủ.”
Diệp Sảng biết lần này rất khó giải quyết. Viễn trình với viễn trình, hiện tại chính là cuộc cân sức chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-hac-thuong/2441486/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.