“Đương đương đương đương đương… Vân tử, ông có biết cái gì gọi là “đương đương đương đương đương” hay không?”
“Đương đương đương cái gì?”
“Chính là “only you can take me to Tây Thiên thỉnh kinh, only you can kill yêu tinh quỷ quái…” – Diệp Sảng lại bắt đầu lâng lâng.
Yến Vụ ở bên cạnh che miệng cười không ngừng. Cô thích nhất nghe Diệp Sảng pha trò. Chỉ Diệp Sảng pha trò cô mới thích, còn đối với người khác, cho dù có hay như thế nào cô cũng không cười.
Trời đã tối, từ xa xa nhìn lại, mọi nhà ở thành Thải Hồng đã đèn đuốc sáng trưng. Hôm nay tạo hình của Yến Vân đã khác: đổi một bộ quân phục mới, trên đùi cũng gài một thanh tiểu chủy thủ, cầm AK trong tay. Trong vỏn vẹn một ngày hắn đã luyện đến level 25, trang bị cũng thay đổi toàn bộ. Yến Vân quả nhiên là Yến Vân. Diệp Sảng không hề nghi ngờ năng lực trong game của Yến Vân chút nào.
“Hôm qua ông rơi mất M4 và AUG, may đã có Nhị Bức Hỷ Hỷ nhặt lại. Đây là M4 của ông!” – Yến Vân nói.
Diệp Sảng nhận lại M4, độ tổn hại đã cao, cần tu sửa. Chuyện này lại phải trông cậy và Nhuế tỷ. Nhưng chắc là cửa hàng của Nhuế tỷ đã đóng cửa rồi, vẫn nên chờ tới sáng sớm mai.
“Ngày hôm qua Hắc Long rơi ra không ít trang bị và sách kĩ năng, tiếc là không có Trường Sinh Kiếm. Nhưng chuyến đi này coi như không tệ.” – Yến Vân lục trong túi Càn Khôn – “Tất cả mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-hac-thuong/2441398/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.