La Đại Hữu đúng là một lão hồ ly. Hắn bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua cuốn sách kĩ năng này thực ra chẳng phải vì muốn học gì cả. Chẳng qua là lão ta liên hệ được với các cao thủ ngoại vi để mua bán, đến khi đó thì giá cuốn sách này không phải chỉ dừng ở con số 2700. Hắn vốn làm thương nhân, bản chất kiếm lời bằng mọi giá của thương nhân đã ăn sâu vào hắn rồi, vì thế lí tưởng cao cả của hắn là liều mạng theo đuổi mục tiêu. Lần này hắn đã tính toán rất kĩ, nhưng mà hắn không thể nghĩ tới rằng Phương Nhã Văn cũng không phải loại dễ xơi.
“3000!” – Ba chữ số 0 hiện trên bảng điện tử của Phương Nhã Văn kích thích thị giác cũng như thần kinh của toàn bộ game thủ tại hội trường.
Diệp Sảng cùng Lôi Lôi đồng thời hít một ngụm khí lạnh. Người đẹp đúng là người đẹp, có thể thua người, thua tiền nhưng tuyệt đối không thua khí chất.
“3200!” – Lão hồ ly cũng nhất quyết không chịu để con vịt béo đã luộc chín rồi còn bay đi mất. Biểu tình của La Đại Hữu rất trấn định, nhưng thực ra tâm lí đã có chút dao động.
Diệp Sảng lập tức nhận ra ông chú này và Phương Nhã Văn có thù oán, không nhưng thế còn là thâm thù đại hận.
“3500!” – Phương Nhã Văn lần thứ ba tăng giá. Đừng nói là Diệp Sảng, ngay cả đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ (*) cũng nhìn đến phát ngốc ra. Nhị bức cũng chỉ là nhị bức, Phương Nhã Văn đây mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-hac-thuong/2441317/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.