Thời gian của nhiệm vụ nội dung lần này không giống với thế giới hiện thực. Nhóm người mới đi về trước một lúc trời đã tối, mưa phùn bay bay. Trong khe núi phía trước xuất hiện mấy gian phòng lợp cỏ tranh, xem ra là một gia đình. Ở trước cổng có hai ông bà lão mắt nhìn ra xa xăm như đang chờ đợi gì đó. Diệp Sảng thầm nghĩ: “Nguy rồi, hay đây là cha mẹ của cô thôn nữ!”
Hai ông bà lão vừa nhìn thấy thầy trò Đường Tăng đến đây liền lập tức trốn vào trong phòng đóng chặt cửa. Đường Tăng tiến lên gõ cửa: “Thí chủ, bần tăng đến từ đông thổ Đại Đường. Bên ngoài đột nhiên mưa to gió lớn, khẩn cầu hai vị cho tá túc một đêm. Aiii, thí chủ? Thí chủ! Thí chủ mở cửa ra một chút, thí chủ...”
Đám người Diệp Sảng cười không dứt. Tôn Ngộ Không nổi giận: “Oanh, nhận lão Tôn một gậy!”
Đường Tăng tức giận nói: “Ngộ Không hỗn trướng, không được động thủ! Hai vị thí chủ bên trong không phải là yêu quái! Sao ngươi dạy mãi không sửa, lại đi vọng tự tùy ý sát sinh. Nga? Bọn họ là nông dân khai phá nông điền? Sao Bát Giới không nói sớm! A di đà phật. Ngộ Tĩnh, giúp sư phụ lấy một cái áo cà sa. Ngộ Không, đem Kim Cô Bổng cho sư phụ dùng một chút. Không, Bát Giới, đem cây đinh ba của con cho ta!”
Một đám người hóa duyên không được, tá túc không được, phải đứng ở ngoài sân đội mưa. Đường Tăng nói nhiều như ruồi bọ, đoàn người Diệp Sảng không dám khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-hac-thuong/2441267/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.