Nghe nói mì ăn liền Tiểu Cường ăn một gói đến 3 gói cả nửa ngày vẫn còn no. Còn mì Dương Xuân ở thôn Nguyệt Lượng ăn từ 1 đến 5 bát cả ngày không thấy mệt.
Giờ đã là gần giữa trưa, mặt trời chói chang chiếu giữa đỉnh đầu. Diệp Sảng, lão Đại, A Ngưu bê ba bát mì Dương Xuân từ trong quán ăn đi ra. Ba người ngồi trên bậc thang của quảng trường trông rất khí thế rồi vùi đầu mà ăn như chết đói, những âm thanh “chóp chép, chụt chụt” vang lên liên tục dễ khiến người ta liên tưởng đến một từ - hạnh phúc.
Định nghĩa của hạnh phúc là gì? Nghĩa là ta ngồi ăn những sợi mì thơm ngào ngạt còn ngươi thì cứ việc cháp bánh bao trắng của ngươi.
Tam Xảo đang ngồi phía bên kia quảng trường, khó nhọc cắn cái bánh bao khô quắt, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Diệp Sảng.
- Tam Xảo, lại là cái tên đào mỏ kia, em giúp chị tìm người chém hắn nhé.
Tứ muội cũng đang cạp bánh bao, trong lòng vô cùng khó chịu.
- Haizz, bỏ đi Tứ muội, dù thế nào đi nữa, hắn vẫn là Quáng thạch vương tử phong độ ngời ngời là người độc nhất vô nhị mà ta thần tượng.
Tam Xảo buồn bã đáp.
Lần này quả là nàng nói rất chính xác, mới vừa rồi, đám ba người Diệp Sảng mới rao ra rả trên quảng trường là muốn bán quặng có độ thuần chất 22% thu hút rất nhiều người chơi xúm đông đen đông đỏ. Tam Xảo đếm rất rõ ràng, bọn họ bán ra tổng cộng 25 khỏa, được nhóm chuyên kinh doanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-hac-thuong/107253/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.