"Ngô Lập Sâm, Thái Cực môn của ngươi và Hình Ý môn của Diệp Thiên Vân, đi cùng nhau như thế, cũng muốn rơi vào ma đạo sao?" Thanh Tùng đạo nhân lông mi hoa râm khẽ động, trong lời nói có phần đáng tin:" Bần đạo nhớ rõ 30 năm trước có gặp ngươi một lần, coi như là có chút duyên phận! Bần đạo khuyên ngươi đừng vì cái gì trước mắt mà bỏ qua tiền đồ của Thái Cực nhất mạch, có nhiều thứ ngươi gánh không nổi!" Ánh mắt của Thanh Tùng đạo nhân làm cho người ta không dám nhìn gần, hắn chậm rãi tiếp:" Huống chi ngươi đang ở thế đối ngược với võ lâm, lẽ nào Thái Cực môn lại không dám tiếp tay cho ngươi!" Nếu như trước đó, Thanh Tùng đạo nhân có lẽ chỉ liếc nhìn Ngô Lập Sâm cũng cảm thấy phiền toái nhưng bây giờ thì khác. Thái Cực môn gần 10 năm nay âm thầm hành sự, ở vùng duyên hải cũng dần dần phô trương thanh thế, thế lực to lớn đủ để Võ Đang phải đố kị! Mà Ngô Lập Sâm lại là Thái Cực môn chủ, tự nhiên cũng muốn lo nghĩ chút ít. Thái Cực môn thực lực bây giờ cũng chỉ sau Võ Đang, có lẽ tương lai không xa sắp sửa leo lên đệ nhị bảo tọa. Thanh Tùng đạo nhân xem như là đưa cho hắn một bậc thang. Đôi bên náo loạn, đối với Võ Đang cũng không có chỗ nào tốt cả. "Đi cùng Diệp Thiên Vân là ma đạo?" Ngô Lập Sâm không có bất kì sùng kính nào với Võ Đang, trong lòng còn có phần thù hận bị giam cầm gần 10 năm, lông mi khẽ nhếch lên:"10 năm trước Võ Đang còn vọng tưởng khống chế Hình ý môn, vậy không phải so với ta các ngươi còn nhập ma đạo trước một bước sao?" " Bần đạo chỉ là có ý tốt khuyên bảo, ngươi nếu không nghe cũng là mệnh của ngươi!" Thanh Tùng đạo nhân nhướng mày, trong ấn tượng của hắn Ngô Lập Sâm chỉ là hàng tiểu bối, hắn thật sự không thể bỏ xuống được cái này. Ngô Lập Sâm giận quá chỉ tay vào hết thảy chúng nhân Võ Đang rồi cười nói:" Võ Đang giờ đây đang ngồi trên bảo tọa, lại tự xưng là danh môn chính phái? Những chuyện xấu xa đã làm, còn không bằng sự thẳng thắn mà Diệp Thiên Vân làm! Ta bị nhốt gần 10 năm, nhận tất cả sự tra tấn, nếu lão tử đây không có ý chí kiên định, có lẽ sớm đã thành tro bụi!" "Thanh Tùng lão nhân ngươi phải nhớ kĩ, trong núi không có hổ, hầu tử xưng vương! Mà Võ Đang các ngươi, nhiều nhất cũng chỉ là một con khỉ nhảy lên nhảy xuống!" "Ăn nói hàm hồ!" Đứng bên cạnh, Lĩnh Sơn chân nhân và Kim Cổ chân nhân sớm đã không thể chịu được sự xỉ nhục này. Võ Đang hiện giờ tuy đang ngồi trên bảo tọa, nhưng truy cứu nguyên nhân đến tột cùng thì chẳng qua chỉ là ngư ông đắc lợi do trận đấu giữa Diệp Thiên Vân và Thiếu Lâm, đệ nhất này cũng không phải là danh chính ngôn thuận. "Sư huynh, để cho đệ bắt hết lũ ma đạo này, coi như là vì võ lâm mà bỏ chút công sức!" Trong nội viện quả thực có thể nói là một tiểu võ lâm. Các môn phái đều có người ở đây. Nghe được Ngô Lập Sâm không chút lưu tình chế nhạo, không thể không âm thầm bật cười. Ngô Lập Sâm mặc dù là Thái Cực môn chủ, nhưng thực lực so với Thăng Tiên điện còn kém rất nhiều. Hẳn là hắn có chỗ dựa dẫm mới có thể lớn tiếng chính diện đối đầu cùng Võ Đang! Thanh Tùng đạo nhân không nói gì. Nhưng sắc mặt lại âm trầm đáng sợ. Lĩnh Sơn đạo nhân và Kim Cổ đạo nhân giống như là được ám thị cùng ném phất trần trong tay về phía đệ tử, đồng người nhảy người lên! Nguồn tại http://Truyện FULL "Vụt" mục tiêu của hai người là Ngô Lập Sâm ở trên đầu tường. Tay trên không trung vỗ bên hông, bảo kiếm sáng loáng từ trong vỏ kiếm bỗng xuất hiện khiến cho mắt người trong nội viện đều sáng lóe lên, phía trước mắt một đạo lôi điện sáng chói Ngô Lập Sâm cũng không lộ ra vẻ sợ hãi, thỏa thích cười:" Thôi, lão tử chỉ có một mạng! Hôn nay sẽ cùng các người tiêu hao vậy!" Lĩnh Sơn đạo nhân và Kim Cổ đạo nhân vội vàng muốn lấy mạng Ngô Lập Sâm. Cái này ảnh hưởng đến sự uy nghiêm của Võ Đang. Thân hình nhanh như ngọn gió, chớp mắt đã cách Ngô Lập Sâm chưa đến ba thước, cùng huy kiếm hướng về phía hắn! Đúng một giây này, tình thế bỗng dưng phát sinh biến hóa. Thân thể Ngô Lập Sâm vụt biến mất, như là bị một sức mạnh cực đại rút đi. Lĩnh Sơn đạo nhân cùng Kim Cổ đạo nhân không ngờ mục tiêu lại biến mất, đồng thời kinh ngạc, bỗng một bóng đen xuất hiện trước mắt, bắn thẳng song chưởng vào hai người! Hai người đều là cao thủ võ học đầy kinh nghiệm nhưng thân thể đang ở giữa không trung so với mặt đất lại càng khó khống chế, do vậy không chút do dự toàn lực đâm tới! "Cheng, cheng!" hai tiếng chói tai của kim khí vang lên bên tai mọi người. Hai người cùng cảm giác mũi kiếm tựa hồ như đánh lên miếng sắt, lập tức ý thức được sự việc không hay, đưa kiếm vươn về phía đầu tường toàn thân lùi về sau! Bọn họ muốn lui, nhưng bóng đen lại không ý gì là muốn cho họ cơ hội! Thân thủ bóng đen nhanh hơn ba phần, trên không trung lại giống như quỷ mị, nhắm ngay thân hình của Kim Cổ đạo nhân! Có ý cũng bất lực, Kim Cổ đạo nhân đến thời gian phản ứng cũng không có, bị một cước vào bụng, giống như là con chim nhỏ bị gãy cánh, trên không trung quay cuồng một vòng, rồi nặng nề ngã xuống đất! Xuất thủ thật đáng sợ! Võ giả trong viện chỉ có một phản ứng, bóng đen đó đích thị là Diệp Thiên Vân! Với sự xuất hiện phương thức này, rất phù hợp với thói quen của hắn. "Sư đệ!" Thanh Tùng đạo nhân ruột gan như đảo lộn, hoàn toàn không ngờ Ngô Lập Sâm chỉ là bia ngắm giả, thương xót mà nói:" Là ngươi, Diệp Thiên Vân!" Bóng đen như chiếc lá phiêu diêu dừng lại, không gì bất ngờ:" Không sai, chính là ta!" Lĩnh Sơn đạo nhân hai chân đứng trên mặt đất không ngừng run rẩy. Hắn đã trải qua lần công kích mạo hiểm nhất của đời người! Giả sử mục tiêu lúc nãy của Diệp Thiên Vân là hắn, vậy thì kết cục của hắn cũng giống như Kim Cổ đạo nhân bây giờ.Chỉ cần ý niệm khác một chút thì tất sẽ nhặt lấy kết cục này. Mồ hôi lạnh thoáng xuất hiện sau lưng. "Hình Ý ma!" Mọi người kinh hô ra tiếng. Diệp Thiên Vân ngang nhiên xuất hiện, mà chỉ một chiêu đã đả thương Kim Cổ đạo nhân! Thực lực quả đáng sợ! Thăng Tiên điện Võ Đang mỗi người đều là quái vật, nhưng Diệp Thiên Vân chỉ cận kề một kích đã làm hại đối phương, rất nhiều người trong lòng bắt đầu đánh giá lại thực lực của hai bên! Tuy mấy môn phái tạm thời kết liên minh nhưng phải biết rằng mỗi môn phái đều quan tâm đến lợi ích của môn phái mình, sẽ không ai làm những chuyện không có lợi. Diệp Thiên Vân mặt không đổi sắc nhưng trong lòng phẫn hận không thôi, Ngô Lập Sâm mượn cơ hội lập uy nhưng cơ hội tốt nhất lại bỏ lỡ. Vốn dĩ có thể đồng thời công kích cả hai người, kết quả là Ngô Lập mở miệng chậm một bước không đạt được hiệu quả lí tưởng! Ngô Lập Sâm bây giờ tự coi mình là tấm đệm, cũng không có gì đáng trách. Chỉ là so với dự liệu công kích thiếu một người, đây mới là điểm Diệp Thiên Vân lo lắng. Thăng Tiên điện Võ Đang thực lực vượt qua cả phạm trù tông sư, bớt đi một người thì có thêm phần thắng! "Diệp Thiên Vân, ngươi muốn cùng đồng đạo võ lâm khiêu chiến sao?"Thanh Tùng vừa nhìn thấy Diệp Thiên Vân đã như điên cuồng. Bảo tọa của Võ Đang còn chưa ngồi vững vàng, đã tổn thất nguyên lão của Thăng Tiên điện! "Các vị lại tới đây, có lẽ không đơn giản chỉ vì ta?" Diệp Thiên Vân trước hơn trăm người không chút gì sợ hãi, hắn giờ đây bình tĩnh vô cùng. Trong nội viện lặng ngắt như tờ, ngay cả sắc mặt của Thanh Tùng đạo nhân cũng âm tình bất định. Diệp Thiên Vân thanh âm không lớn nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe rõ ràng:" Ta tuy trong tay dính đầy máu tươi nhưng tin tưởng với các môn phái sẽ không có kết này!" "Hôm nay ta tới đây, hi vọng mọi người nước giếng không phạm nước sông." "Ngươi nghĩ thật hay!" Độ Minh hừ lạnh một tiếng, tách từ trong đám đông đi ra:" Võ lâm là một chỉnh thể, lẽ nào ngươi nói giải tán là giải tán được? Đối với ma đạo, con người quyết không nhân nhượng!" Diệp Thiên Vân không để ý tới hắn, nói thẳng:" Các vị nếu không phải là địch, ta liền dâng tặng tin tức coi như là thù lao!" "Kho tàng chính trong Song Phong trấn!" Tiếng xôn xao nổi lên, hôm nay người tới Nga Mi có một nửa là động cơ không thuần khiết. Với lời đồn đại mấy hôm trước, không giống lời nói của Diệp Thiên Vân! "Tin tức giả quả nhiên là do ngươi tung ra!"Độ Minh sắc mặt khẽ biến, chỉ tay nói:" Chúng ta hợp lực giết hắn, không thể để loại ma đầu này làm hại võ lâm!" Diệp Thiên Vân tất nhiên không phải muốn cùng hắn đấu võ mồm, chậm rãi đáp:" Độ Minh ngươi có dám thề với Phật tổ, Kho tàng không ở Song Phong trấn không?" Độ Minh mặc dù đầy hận ý với Diệp Thiên Vân, nhưng tất với Phật tổ lòng đầy kính sợ. Kho tàng tại Song Phong trấn không thể nghi ngờ, sắc mặt cực kì khó coi:" Ngươi..." Mọi người thấy thần sắc của Độ Minh, trong nội tâm đều rõ, lập tức nổi lên tiếng bàn luận không dứt. Thanh Tùng đạo nhân thấy tình thế không tốt, quay người về phía Lĩnh Sơn đạo nhân ra dấu:" Chúng ta hãy bắt giữ hắn, mở đại hội Đồ ma!" Hai người ra tay nhanh như chớp, muốn tốc chiến tốc thắng, đối mặt Diệp Thiên Vân, tất sấm rền gió cuốn Diệp Thiên Vân đã đạt tới mục đích này không muốn đánh nhau với bọn chúng, thân thể lùi về phía sau, nhảy lên đầu tường cười sang sang:" Ta vào Song Phong trấn, ai muốn biết kho tàng ở đâu thì đi theo ta!" Nói xong thân ảnh đã biến mất ngoài tường. Cả đám võ giả đều kính sợ, Diệp Thiên Vân trước mặt trên trăm vị võ giả mà thong dong không sợ, ngược lại còn gây thương tích cho người Thăng Tiên điện, rồi an toàn trở ra Tin tức này chưa đến ngày mai sẽ đồn đại khắp võ lâm, Diệp Thiên Vân chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để ngạo mạn! " Chậm đã, Diệp Thiên Vân âm hiểm xảo trá, tuyệt đối không thể sa vào bẫy của hắn!" Thanh Tùng đạp người tới đầu tường đã biết mục đích của Diệp Thiên Vân, muốn đưa tất cả mọi người vào Song Phong trấn! "Chúng ta đuổi theo, không để cho hắn chạy!" Người nói giả vờ không nghe thấy, bọn họ không để ý Diệp Thiên Vân mà chính là ở kho tàng. Đi theo Thiếu Lâm Võ Đang cho dù có kho tàng thì cũng không đến phiên mọi người. Hơn nửa số người trong tâm đều nghĩ vậy, lời của Thanh Tùng đạo nhân thành xạo. Một lát sau, nửa số võ giả đã mất tăm mất tích. "Sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ?" Lĩnh Sơn đạo nhân lập tức la lên, tất cả mọi người đều minh bạch đây là cái bẫy, nhưng mà Chu Du đánh Hoàng Cái, chỉ cần đánh một cái là lần lượt rơi rụng hết! Rất nhiều người không phải vì đồ ma trong lòng sẵn đã có tham niệm, Giờ vô luận nói cái gì đều khó khả năng ngăn lại. Thanh Tùng đạo nhân sắc mặt khó coi tới cực điểm, dường như vừa bị một cái tát vào mặt, mặt đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi:" Đuổi theo, hôm nay nhất định phải kết liễu hắn!" Độ Minh chỉ ở bên thờ ơ lạnh nhạt, nửa lời cũng không mở miệng, thần sắc không sợ hãi, làm cho người ta khó đoán xem hắn đang nghĩ cái gì. "Sư thúc, bọn họ đều đi rồi!" Một vị cao tăng Huyền Tự cung kính nói:" Chúng ta..." "Thanh Tùng đã lên tiếng, đi theo!" Độ Minh nhìn thấy trong chớp mắt chỉ còn lại có đệ tử Thiếu Lâm, thản nhiên nói:" Chúng ta cuối cùng, tuyệt đối không để Diệp Thiên Vân chuồn mất!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]