Chương trước
Chương sau
Du khách đến núi Nga Mi trong hai ngày này tấp nập không hết. Một cảnh tượng phồn vinh
Người tinh ý liền nhận ra tron số những người khách đến, thỉnh thoảng xuất hiện một số người có hành động cổ quái.
Bọn họ dùng tiền hào phóng quá mức, vung tiền như rác. Nhưng lại gấp rút mua những vật kỉ niệm không liên quan. Hơn nữa còn rất hiếu kì tới tin tức, hơn là muốn mua một đồ vật nào đó.
Đương nhiên. Những chi tiết tỉ mỉ này người bán hàng rong bình thường căn bản là không thèm chú ý. Cho dù có phát hiện cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần có tiền là được. Còn có người nào rảnh rang mà đi chõ mõm vào? Tiền mặt mới thật là đạo lí.
Bọn họ tuy không chú ý nhưng có người chú ý. Hơn nữa sứt đầu mẻ trán cũng phải truy đuổi.
" Đại bá. Chúng ta đã tìm được dấu tích của người ngoài đến ẩn thân. Vì sao lại vội vàng chạy về Song Phong trấn? Cứ bỏ qua như vậy quá đáng tiếc" Hoàng Thiện bây giờ đang đầy hứng khởi. Mấy ngày này dần dần đã nắm được tin tức của Mông gia. Đêm hôm đó gợi chuyện này ra, chắc đến 8 phần thế lực đằng sau Mông gia làm.
Vừa nghĩ tới cùng Thiếu Lâm giao thủ. Hoàng Thiện bất giác sờ lên một bên tai đã mất, vô duyên vô cớ chỉ còn lại một bên tai. Đây quả thực vô cùng nhục nhã! Với bộ dạng này mà trở về Song Phong trấn, còn không bị người trong thôn cười cho đến rụng răng đấy!
Hoàng gia gia chủ thân áo lam. Lông mày nhíu lại rút từ trong ngực ra một quyển vở có màu vàng. Đưa cho Hoàng Thiện rồi lạnh lùng hỏi:" Từ đây ngươi có thể nhìn thấy gì?"
Hoàng Thiện đến nhận cũng không muốn nhận sợ bẩn tay. Quyển vở này đơn giản chỉ là một quyển vở bình thường, trên mặt còn dính ít dầu mỡ. Cố gắng lật lật vài trang rồi đóng lại,cười nói:" Đây không biết có phải là sổ thu chi của tiểu thương. Sao lại thành thế này!"
" Ta nói cho con biết. Đây là sổ sách của hàng vỉa hè khu vực phong cảnh núi Nga Mi?" Hoàng gia gia chủ nhìn ra phong cảnh phía ngoài xe, không nói gì. Chỉ còn chờ hắn lĩnh ngộ.
Hoàng Thiện không phải đứa ngốc. Nghe được lời đại bá như vậy, lập tức mở ra lần nữa, chăm chú xem kĩ. Rất lâu sau mới đứng dậy chậm rãi nói:" Đồ bán không ít. Hơn nữa mấy ngày nay ngạch tiêu thụ lại tăng gấp hai! Tại sao số lượng không có thay đổi?
"Thiện nhi, có nhiều thứ phải tỉ mỉ quan sát mới có chỗ thu hoạch! Phải học cách theo manh mối để tìm ra điểm đáng ngờ của vấn đề. Có lúc chỉ một chi tiết nhỏ nhưng cũng cần phải rất tỉ mỉ sẽ quyết định thành bại của cả quá trình!" Hoàng gia gia chủ cố tình chỉ điểm cho hắn. Lời nói thấm thía:" Khu vực Nga Mi tiếp giáp với trấn Song Phong. Cho nên phải luôn cảnh giác!"
"Hài nhi xin thụ giáo!" Sau khi xem cẩn thận quyển sổ, liền phân tích rõ ràng:" Nếu như đây là quyển sổ của tiểu thương dưới núi Nga Mi. Vậy có thể nói có không ít du khách giàu có!" Tiếp đó lại chối bỏ:" Đích thật những người này rất cổ quái có động cơ không tinh khiết!"
Hoàng gia gia chủ mỉm cười, nhìn Hoàng Thiện với ánh mắt hiền hòa. Sau đó mới nói:" Đây phải gọi là dị thường! Du khách tới núi Nga Mi không thiếu người giàu có. Nhưng những thứ mà những người này mua cẳn bản không có chút giá trị gì!"
Hoàng Thiện như nhớ ra cái gì, biến sắc:" Đại thúc. Thúc làm sao biết được dị động của Nga Mi?"
" Tình thế này sớm đã bày ra vài thập niên rồi. Lúc phụ thân con còn sống, chúng ta Hoàng gia đã nắm rõ mọi thứ về núi Nga Mi!" Hoàng gia gia chủ có phần tang thương nói:" Con đường này sớm muộn con cũng phải đi. Hoàng gia chúng ta nếu như không phải phóng tầm mắt về phía trước, đâu có cục diện ngày hôm nay!"
"Cái này..." Hoàng Thiện có phần mê muội nói:"Tổ huấn của Hoàng gia chúng ta có nói: không thể bước vào Song Phong trấn..."
"Quy củ là do người định ra" Hoàng gia gia chủ cũng không thèm để ý, liếc mắt nhìn hắn nói:" Đợi con đứng vào vị trí này. Tự khắc sẽ minh bạch! Tổ huấn của Hoàng gia vĩnh viễn không phải chế định cho người của Hoàng gia, chẳng qua chỉ để đưa ra!"
Hoàng Thiện nghe xong đầy kinh ngạc lại có phần bội phục cách nhìn của đại bá. Nhiều năm thận trọng như vậy nguyên do chính là muốn sự phát triển của Hoàng gia. Dẫu là chuyện gì cũng phải trước người ta một bước. Đây không phải chuyện dễ!
Hoàng gia gia chủ có phần băn khoăn nói:" Ta tuy thân ở Đỗ gia, nhưng cốt yếu vẫn ở tại Song Phong trấn chúng ta! Mấy ngày nay phụ cận Nga Mi xuất hiện rất nhiều người không bình thường! Bọn họ ở Nga Mi du ngoạn đồng thời còn dò la xung quanh! Mục đích chính là Song Phong trấn. Ngươi hiểu rõ chưa ?"
"Song Phong trấn?" Hoàng Thiện lại đầy vẻ kinh ngạc. Đã trăm năm qua Song Phong trấn ẩn mình ở Nga Mi. Duy trì sự thần bí. Vì sao lại xảy ra tình huống này! Hắn có phần không hiểu rõ liền hỏi:" Đại bá bọn chúng là ai?"
"Người nào?" Hoàng gia chủ trầm tư một hồi, dao động bất định nói:" nếu ta đoán không sai. Những người này hắn là cùng liên quan đến Thiếu Lâm! Có bọn họ thì có chuyện này, có thể lắm!"
"Đều là cao thủ!" Hoàng Thiện hít sâu một hơi vô thức lẩm bẩm nói:" Chẳng lẽ Thiếu Lâm bằng mặt không bằng lòng? Lúc trước chúng ta có ước định, sẽ không khơi mào thị phi. Vì sao giờ lại thay đổi?"
" Không nhất định là Thiếu Lâm làm!" Hoàng gia gia chủ tràn ngập âu sầu nói:" Ta ngờ rằng thế lực phía sau Mông gia giở trò quỷ. Dùng cái trò vây Ngụy cứu Triệu. Bọn chúng đang trông mong Song Phong trấn đại loạn, sau đó nhân cơ hội mà trục lợi!"
"Lại là bọn hắn!" Hoàng Thiện nghĩ tới chuyện này đã nghiến răng nghiến lợi. Vị Hoàng gia trẻ tuổi đi ra khỏi Song Phong trấn, bị người giết một cách sạch sẽ! Hắn nắm chặt lấy quyển sổ trong tay đầy hận thù.
Vạn đao cũng không làm ta tiêu hết mối hận này!" Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Thiện nhi, có khi không thể so sánh được mất!" Hoàng gia chủ không muốn nói thẳng:" Thực lực của những người ngoài kia đã đạt tới tuyệt hảo! 10 vị tinh anh Hoàng gia chúng ta dốc lức muốn giữ lấy hắn. Kết quả là tử, thương! Cuối cùng còn để hắn chạy mất! Người này xuất thủ ra tay giống như mãnh thú! Loại người này tuyệt thực lực không còn như trước, đừng thiếu nước mà trêu đùa!"
" Chẳng lẽ cứ để như vậy?" Hoàng Thiện trong Song Phong trấn cũng coi là vượt trội. Chưa từng nếm qua thiệt thòi, trong lòng không cam tâm!
" Ít nhất không phải là bây giờ! Khi nào Hoàng gia đầy đủ lông cánh, lúc đấy mới có thể chính diện giao thủ với hắn!" Hoàng gia gia chủ nhìn ra cửa xe, thưởng thức làn gió mát thổi qua liền nói tiếp:" Chúng ta bây giờ quay về chính là muốn xem rốt cuộc kẻ nào muốn tìm Song Phong trấn chúng ta. Hơn nữa mục đích của bọn chúng là gì! Người ngoài đến cứ thả đấy đã. Đến khi những chuyện này chấm dứt sẽ từ từ có kế hoạch!"
Hoàng Thiện hiểu rằng tạm thời không thể so đo những thứ này. Mùi vị ấm ức thật không dễ chịu. Hắn "à" lên một tiếng:"Vậy những người kia ở Nga Mi nên thế nào?"
"Bọn họ làm phiền chúng ta. Vì sao chúng ta không trả đũa?" Hoàng gia gia chủ trầm giọng nói:" Nhất định phải làm rõ thực lực của bọn họ! Lần này chúng ta phải nắm được giới hạn. Tuyệt không thể phạm tiếp sai lầm như lần trước!"
......
Diệp Thiên Vân đang cùng vài vị lão huynh du ngoạn. Những điểm nổi tiếng đều đã đi hết.
Vương Ảnh hướng dẫn viên du lịch thông báo buổi chiều được tự do hoạt động. Ngô Lập Sâm ra giá một giờ là hai trăm thuê cô ta hướng dẫn viên tư nhân dẫn đi xung quanh Nga Mi.
"Bên kia là một cổ trấn. Đáng tiếc dân ở đấy hung hãn. Tôi mấy lần muốn vào xem kết quả là bị đuổi ra!" Trên núi Vương Ảnh đang thao thao bất tuyệt kể chuyện xưa của Nga Mi.
Làm cho cô ta cảm thấy kì quái chính là ở chỗ mấy người này mặc dù có tiền nhưng lại không biết hưởng thụ. Giữa sườn núi Nga Mi không biết có gì đẹp mắt nữa.
"Buổi tối lén đi được không?" Trần Mễ Lạp đúng là người tuân theo lề lỗi cũ, cười nói với Vương Ảnh:" Không bằng cô dẫn chúng tôi đi, buổi tối đưa cô thêm ít tiền. Tôi giữ lời!"
"Khó mà làm được!" Vương Ảnh lắc đầu, hơi lo ngại nói:" Từ lúc tôi làm hướng dẫn viên du lịch, trấn này đã không cho phép người ngoài vào! Tôi đã nghe tới rất nhiều du khách cố chấp đi vào mà bị thương! Người nơi đó có chút công phu. Mà đối đãi người ngoài thì không tốt!"
Mấy người nhìn nhau. Xem ra sự bảo vệ của Song Phong trấn là rất đúng lúc. Đến Vương Ảnh người này mà cũng không vào được, thì người ngoài lại càng không được!
Thị lực của Ngô Lập Sâm không kém. Có nhìn thấy bóng người chớp động, nháy mắt với Diệp Thiên Vân:" Chính là chỗ đó đấy!"
Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu. Mấy người hai ngày nay đã dò xét kĩ. Hoàn cảnh này bước đầu đã hiểu rõ. Từ tối qua võ giả đến đây càng ngày càng nhiều, và người quen mặt cũng nhiều lên.
Ngô Lập Sâm và Trần Mễ Lạp không dám lộ diện. Đến đi đường cũng phải chọn nơi vắng vẻ. Sợ bị người ta nhận ra. Nếu như giờ đây bị lộ ra lập tức sẽ thành mục tiêu, muốn làm gì cũng khó!
Trần Mễ Lạp đợi Vương Ảnh đi rồi, hắc hắc cười:" Muốn cho hai bên châm ngòi? Vài môn phái trong võ lâm đều đã lần lượt kéo tới, đang đợi chúng ta động thủ!"
"Tôi đã rải tin tức. Không cần phải một quyền một cước của chúng ta!" Ngô Lập Sâm tràn đầy tự tin, đi vài bước rồi nói:" HIện trong võ lâm cũng biết kho tàng ở Song Phong trấn. Ai mà không có tư lợi?"
"Thiếu Lâm thế nào rồi?" Diệp Vô Nhai trầm giọng hỏi.
"Còn đang triệu tập nhân thủ. Viện thủ phái Võ Đang và Bát Quái đều đã tới!" Diệp Thiên Vân cũng quan tâm nhất đến vấn đề này. Nếu như Thiếu Lâm không đến thì cũng hết cách để nói. Độ Minh lần trước bị tổn thất nặng. Lần này nhất định sẽ cẩn thận.
" Đại hội đồ ma, ha ha ha, nghĩ đến đã muốn cười!" Trần Lạp đặt tay lên bả vai của Diệp Vô Nhai rồi nói:" Hình Ý Ma tại Nga Mi, bọn họ đi đâu để đồ ma?"
Diệp Thiên Vân khẽ nhếch miệng. Thiếu Lâm không có hoài nghi Hồng gia. Điều này làm hắn trực tiếp nắm được tin tức. Có chuyện gì thay đổi đều lập tức biết được.
" Chỉ tiếc Mông Nghĩa không thể tìm kho tàng!" Trần Mễ Lạp rất đồng cảm với hắn:" bao nhiêu là con sói đều nhắm vào khối thịt béo bở. Tính toán hắn cũng không dám không cẩn thận!"
"Tôi đã nói qua với Mông Nghĩa. Hắn hiểu rõ lợi hại trong đó!" Ngô Lập Sâm hừ một tiếng tiếp:" Đến lúc đó ta sẽ nhường một ít lợi cho hắn, đúng là quá béo bở!"
Bốn người còn đang nói chuyện. Cách đó 10m hiện ra vài thân ảnh. Chạy ở phía trước là một đại hán trung niên, một mặt chạy về phía trước một mặt không ngừng dò xét xung quanh, đằng sau là hai người đuổi theo không rời.
Diệp Thiên Vân thấy đằng sau không khỏi chấn động, một cảm giác quen thuộc tự nhiên sinh ra, hắn không kìm lòng được hô:" Đại sư huynh!"
Tiêu Sắt mồ hôi vã ra như tắm, nghe được giọng nói này không khỏi run lên, ngẩng đầu thấy Diệp Thiên Vân, không tin được vui vẻ cười nói:" Tiểu sư đệ. Thật là cậu...Nhanh cứu ta!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.