Mẹ con bình an, đây là chuyện khiến Diệp Thiên Vân cao hứng nhất. Khi hắn còn một thân một mình, đôi lúc hắn bất giác nhớ tới cha mẹ của mình. Hắn có thể tưởng tượng ra, nếu như cha mẹ thấy được đứa bé thì sẽ có vẻ mặt gì. Nhưng điều khiến hắn tiếc nuối chính là bọn họ không thể nào thấy được, cảnh tượng vui vẻ đó chỉ có thể tồn tại trong lòng Diệp Thiên Vân mà thôi. Trong thời gian một tháng, Diệp Thiên Vân ngoài trừ lúc lên lớp đều dành hết thời gian ở bên cạnh và chăm sóc hai mẹ con Hứa TÌnh. Đương nhiên, cho dù có bận rộn đến đâu hắn cũng không hề đình chỉ luyện tập Kim Chung Tráo, mỗi ngày đều dành ra mấy giờ luyện tập Hình Ý quyền. Võ học chỉ cần không luyện vài ngày là trở nên gượng gạo, hắn cần luyện tập liên tục và bảo trì trạng thái tốt nhất. Hứa Tình gần như đã khôi phục hoàn toàn, đang ôm tiểu Diệp Trí Viễn cho bú, nhìn vẻ mặt của tên nhóc này không khỏi sẳng giọng: "Giống hệt cha ngươi, đến cả tính cách cũng chẳng khác tí nào!" Diệp Thiên Vân vừa lau nhà vừa có chút không lo lắng. Hứa Tình ở trong bệnh viện mấy ngày đã tiêu hết số tiền vất vả mới tích góp được. Hắn đang tính toán làm sao có thể kiếm thêm một chút tiền, để sinh hoạt cả nhà tốt hơn. Kỳ thật Diệp Thiên Vân vốn không phải có ngày nghèo khó thế này. Chỉ cần một góc gia sản lúc trước cũng đủ cho hắn sống no đủ mấy đời, nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, đành phải tạm thời nhẫn nhịn, chịu cảnh nghèo khó một thời gian. Hắn cũng không ôm tâm lý may mắn, vạn nhất thật sư có người theo dõi mình, như vậy thì cuộc sống yên tĩnh vất vả lắm mới tạo nên không chừng lại bị phá vỡ. Đang suy nghĩ, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Bão mẫu ở gần đó liền bước ra mở cửa. Sau khi mở cửa, chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên: "Xin hỏi thầy Diệp có nhà không?" Diệp Thiên Vân cùng Hứa Tình đối xử rất tốt với bảo mẫu, cho nên bảo mẫu rất vui vẻ, thấy có khách đến, đưa tay lau lên quần áo, nhiệt tình nói: "Có nhà, mời vào..." Mông Thiên Quân xách theo túi lớn túi nhỏ, đựng thực phẩm dinh dưỡng đi tới. Vừa nhìn thấy Diệp Thiên Vân đang lau chùi sàn nhà, không khỏi có chút ngạc nhiên nói: "Thầy Diệp, không ngờ thầy còn giỏi cả việc nhà đó!" Diệp Thiên Vân nghe tiếng liền nhận ra là Mông Thiên Quân. Lúc Hứa Tình còn ở bệnh viện, cũng may có hắn chạy đôn chạy đóa. Bỏ cây lau nhà sang một bên, Diệp Thiên Vân cười nói: "Thiên Quân, vào đi! Đến đây không phải quà cáp gì đâu. Cậu quá khách khí rồi!" Bảo mẫu nhìn đống quà cáp trong tay Mông Thiên Quân, tính sơ qua một lúc rồi cả kinh, sau đó lập tức cười vui vẻ nhận lấy. Ở phương diện này thì bà chính là chuyên gia, phải biết những thứ thực phẩm dinh dưỡng này giá trị ít nhất cũng phải gấp mấy lần tiền lương của bà. Mông Thiên Quân lần đầu tiên tới nhà Diệp Thiên Vân, trước tiên là nhìn quanh một lúc. Phòng ở rất đơn giản, thậm chí đồ trang trí cũng không có. Tiếp đó vừa cười vừa nói: "Thầy Diệp đừng khách khí. Cái này là nên mà!" Lúc Hứa Tình lâm bồn, may mà có Mông gia hỗ trợ. Điểm này thì Diệp Thiên Vân vẫn nhớ rõ, cho nên cũng cũng không nói nữa. Mông Thiên Quân lại tới đây hiển nhiên là có chuyện. Cho nên hắn cũng không vòng vo, thẳng thắn nói: "Hôm nay tôi vừa lúc rảnh rỗi, cậu có chuyện gì?" Mông Thiên Quân có chút không quen tác phong đi thẳng vào vấn đề của Diệp Thiên Vân, bất quá hắn cũng cho rằng nên dứt khoát nên cười nói: " Cha em nói, nếu như thầy Diệp rảnh rỗi, có thể bớt chút thời gian đi một chuyến. Có chuyện muốn thương lượng với thầy!" "Hôm nay sao?" Diệp Thiên Vân trong lòng thoáng tính toán rồi nói. "Uhm!" Mông Thiên Quân nói: "Cha em ngày mai phải rời khỏi Cẩm thành. Có phải là hơi gấp một chút?" Diệp Thiên Vân lau tay sach sẽ. Hứa Tình ở đây có bảo mẫu chăm sóc chắc sẽ không chuyện gì, gật đầu nói: "Được, vừa lúc tôi cũng muốn tới cám ơn cha cậu. Chờ tôi một chút!" Địa điểm gặp mặt lần này cũng không phải tại Mông gia mà là tại tập đoàn Mông Thái. Đây cũng là một trong những sản nghiệp của Mông gia, nằm ở bắc khu Cẩm thành, hiện nay chính là khu vực hoàng kim trong Cẩm thành do chính phủ phát triển. Giá trị trong tương lai là không thể tính được. Mông Nghĩa mặc một bộ âu phục đen, ngồi trong phòng giám đốc rộng rãi. Những ngày này có thể nói là vui vẻ, sản nghiệp Mông gia rất nhiều nhưng quan trọng nhất vẫn là tập đoàn Mông Thái. Lần trước sau thọ yến, hắn đánh bại Mông Trí. Cái này ít nhiều cũng có chút liên quan tới Mông Thiên Quân. Gia chủ lựa chọn người nối nghiệp thường thường sẽ nhìn từ cao xuống thấp. Khi khảo sát xong đời thứ hai thì sẽ tiếp tục khảo sát đời thứ ba. Chính vì nguyên nhân này nên hắn mới có cơ hội thăng chức. Tuy Mông Nghĩa trở thành giám đốc tập đoàn Mông Thái nhưng hắn lại càng thêm cẩn thận. Vừa cố gắng khiến tập đoàn phát triển vừa đề phòng người khác âm thầm hạ độc thủ. Leo càng cao, ngã càng đau, hắn không phải là không hiểu đạo lý này. Thời buổi hiện nay, ổn định là trên hết. Text được lấy tại Truyện FULL "Giám đốc, Mông công tử cùng Diệp tiên sinh đến!" "Mời bọn họ vào đi. Cô đi pha hai chén trà nhé!" Mông Nghĩa mỉm cười với cô thư ký gợi cảm động lòng người sau đó sửa sang lại quần áo. "Cha, con mời thầy Diệp tới rồi!" Không lâu sau Mông Thiên Quân cùng Diệp Thiên Vân đã bước vào phòng. Mông Nghĩa lập tức đứng lên, chủ động chìa tay ra nói: "Cậu Diệp, bà xã dạo này khỏe chứ?" Diệp Thiên Vân nhẹ gật đầu, bắt tay với hắn rồi nói: "Cô ấy khỏe rồi. Lần trước còn phải cảm ơn Mông tiên sinh đã chiếu cố!" "Vậy là tốt rồi. Mời ngồi!" Mông Nghĩa cười nói: "Nếu anh cần gì thì cứ nói với Thiên Quân! Chúng ta đều là người một nhà, chuyện của anh chính là chuyện của Mông gia!" Diệp Thiên Vân đối với Mông Nghĩa có một loại cảm giác quen thuộc. Trong ấn tượng của hắn, chỉ có thương nhân mới có thể nói lời này. Vương Vĩnh Cường cùng Diêm Phong hai người đều là thương nhân, cho nên mới đều nói loại lời này. Trong mắt thương nhân, tiền là thứ quan trọng nhất nhưng đồng thời cũng là thứ không quan trọng nhất. Sau khi thư ký mang hai chén trà lên, Mông Nghĩa hàn huyên một hồi rồi khẽ vuốt tóc, thở dài thật sâu, nói: "Ở vị trí giám đốc, tôi cảm thấy trách nhiệm nặng nề. Đáng tiếc thủ hạ có thể giúp đỡ lại không nhiều!" Mông Thiên Quân nghe xong liền mỉm cười: "Cha, từ khi ở võ quán, con chưa từng thấy cha than thở như vậy! Có phải có chuyện gì không?" Mông Nghĩa nhẹ gật đầu, lộ ra một nu cười khổ nói:"Công việc của tập đoàn Mông thái đều liên quan tới tam đại gia ở đất Thục, cho nên ở phương diện nhân thủ nhất định phải đáng tin. Mấy năm nay ta ở võ quán suy nghĩ, người thông minh lại có năng lực chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay." Diệp Thiên Vân khẽ giật mình, hai người ở đây một xướng môt họa, làm cho hắn không khỏi cảm thấy có chút phiền phức. Hắn không thích lằng nhằng như vậy, liền nói thẳng: "Mông tiên sinh, nếu như có chuyện cần tôi, cứ nói là được!" Mông Nghĩa không ngượng ngùng chút nào, cất tiếng cười to nói: "Vẫn là anh sảng khoái! Ngày kia người của Đỗ gia sẽ tới Cẩm thành, bàn bạc công việc hợp tác tại Cẩm thành. Tôi hi vọng hắn có thể bình an tới, bình an đi!" Diệp Thiên Vân thoáng tự hỏi, ở Cẩm thành Mông gia quyền thế ngập trời, mà khách lại là Thục trung Đỗ gia. Người dám ở Cẩm thành ngang nhiên ra tay cũng không nhiều lắm. Mục tiêu phòng bị duy nhất có thể là Mông Trí. Đấu đá trong gia tộc, vốn Diệp Thiên Vân cũng không muốn tham dự, bời vì chuyện này rất rắc rối, nếu làm không tốt là khiến mình bị cuốn vào. Mông Nghĩa thấy thần sắc Diệp Thiên Vân, hắng giọng một cái rồi nói: "Lần này hai nhà hợp tác, không chỉ có ta mà cả cha tôi cũng thập phần coi trọng! Vì những năm gần đây quan hệ hai nhà Mông Đỗ rất hòa thuận. Thế nên lần này cần phải mởđường, chỉ có không ngừng trao đổi, quan hệ hai nhà mới có thể ngày càng mật thiết." Diệp Thiên Vân lấy lui làm tiến nói: "Mông tiên sinh. Thứ cho tôi nói thẳng! Trong Cẩm thành, người dám ngang nhiên uy hiếp an toàn của hai nhà căn bản là không có!" "Không! Ngược lại mới đúng!" Mông Nghĩa duỗi một ngón tay ra, quơ quơ trước mặt nói: " Anh Diệp chắc biết Thục trung Tứ gia!" Diệp Thiên Vân uhm một tiếng. Loại chuyện này người bản địa tán gẫu cũng nói đến khá nhiều, cũng không phải chuyện bí mật gì. Mông Đỗ Triệu Hồng được xưng là Thục trung tứ đại gia, mà ngay cả tư liệu Ngũ Vĩ đưa cho hắn cũng đề cập đến điều này. Mông Nghĩa đứng dậy nió: "Sở dĩ cần đảm bảo an toàn cho Đỗ gia là vì uy hiếp tới từ bên ngoài! Kỳ thật quan hệ giữa bốn nhà đều rất bất ổn, trên phương diện kinh doanh đều ít nhiều có va chạm. Nếu như lần này không thể thỏa thuận được với Đỗ gia, như vậy Hồng gia sẽ nhân cơ hội thay thế vị trí của chúng tôi!" Hắn thản nhiên nói: "Kỳ thật vụ làm ăn này có thành hay không thì cũng không sao. Nhưng người của Đỗ gia nhất định không thể xảy ra chuyện gì ở Cẩm thành. Nếu không Đỗ gia và Mông gia sẽ trở mặt thành thù. Đây mới là điều tôi không muốn thấy!" Diệp Thiên Vân lúc trước cũng có quan hệ với không ít thương nhân, thoái thác nói: "Nếu đã như vậy chỉ sợ một tinh tôi cũng chẳng có tác dụng gì. Tôi nghĩ Mông tiên sinh có lẽ nên tìm người có khả năng hơn, thậm chí là thương lượng với cảnh sát!" Mông Nghĩa nhìn Diệp Thiên Vân cười ha ha không ngừng nói: "Anh Diệp vẫn còn trẻ a. Mông gia tôi ở Cẩm thành mà còn phải nhờ đến cảnh sát thì chẳng phải để mấy nhà kia cười rụng răng sao! Đỗ gia có lẽ cả nhìn chúng tôi cũng chẳng thèm liếc đến một cái, lập tức chọn nhà khác hợp tác!" Mông Thiên Quân đúng một bên giải thích: "Mấy nhà chúng tôi đất Thục đã rất nhiều năm, căn cơ đều ở đây! Bốn nhà chúng tôi cùng với phía chính phủ tuyệt không phải một cùng một đường." "Cho nên tôi mới cần anh Diệp trợ giúp!" Mông Nghĩa thản hiên nói: "Nếu như cha tôi ra mặt, chuyện thế này khẳng định sẽ thành côn. Nhưng hiện tại giám đốc tập đoàn Mông Thái lại là tôi. Tôi không muốn, cũng không thể để lão nhân gia thất vọng a!" Diệp Thiên Vân nghe Mông Nghĩa nói như vậy, hiển nhiên là hắn đã đem mình tính vào trận doanh, lúc này ngang nhiên nói không thì chỉ sợ hắn sẽ lập tức trở mặt, Như vậy thì rất không hay. Sau vài giây cân nhắc, Diệp Thiên Vân mới chậm rãi trả lời nói: "Mông tiên sinh, sức lực một mình tôi có hạn, không dám cam đoan!" Hai hàng lông mày Mông Nghĩa khẽ dãn ra, lời này của Diệp Thiên Vân cũng không khiến hắn bất mãn, ngược lại còn khiến hắn tán thưởng. Khẽ mỉm cười nói: "Đại đồ đệ Mông Đan của tôi sẽ cùng làm nhiệm vụ này với anh. CHỉ cần hai người có thể phối hợp tốt, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì!" Diệp Thiên Vân đã từng giao thủ với Mông Đan, đối với người này có chút ấn tượng. Mông Đan tại bản địa rất có thế lực, đã không liên quan đến nội đấu thì hắn hoàn toàn có thể tham dự, lúc này đứng lên nói: "Được rồi. Mông tiên sinh, chuyện này tôi đáp ứng!" "Được!" Mông Nghĩa chứng kiến cử chỉ ngôn ngữ Diệp Thiên Vân thập phần kiên định, nói: "Chỉ cần lần làm ăn này có thể thành công. Trong Cẩm thành, không dám cho anh hô phong hoán vũ, nhưng một đời phú quý chắc chắn không thành vấn đề!" Chương Mông Thiên Quân đưa Diệp Thiên Vân về rồi, trở lại văn phòng thì thấy Mông Ngĩa đang đứng, ánh mắt nhìn về phía xa: "Cha, con đã đưa hắn về rồi!" Mông nghĩa cũng không quay người lại, chỉ gật đầu nói: "Mấy ngày nay con vất vả rồi! Chuyện tình trong Mông gia, cha vốn không để con tham dự quá nhiều. Chỉ là cha vừa mới ngồi lên vị trí này, người có thể yên tâm xử dụng thật sự quá ít!" "Cha yên tâm. Con cũng không trẻ con nữa, có thể chia sẻ một phần nỗi lo cho cha!" Mông Thiên Quân liếc mắt nhìn lên bàn làm việc, lập tức thấy được tấm ảnh quen thuộc, không khỏi hỏi: "Cha, Diệp Vân này có tin được không?" Mông Nghĩa quay đầu cười, sau đó chậm rãi ngồi lên chiếc ghế bành sau bàn làm việc, khẽ nói: "Con nói thử xem, cha muốn nghe thử ý kiến của con!" Mông Thiên Quân không nhịn được tò mò. Sau khi ngồi xuống liền cầm lấy tập hồ sơ trên bàn, cẩn thận xem từng tờ một. Ước chừng năm phát sau mới hít sâu một hơi, nói: "Diệp Vân này hẳn là không có vấn đề gì!" "Không có vấn đề mới vấn đề lớn nhất!" Mông Nghĩa nhìn đứa con trai có chút yêu thương, không nhanh không chậm nói: "Cha đã cẩn thận quan sát người này. Nói ít, làm việc thận trọng, gặp chuyện không sợ hãi! Trọng yếu nhất là hắn rất trầm ổn. Một thanh niên mới hai mươi mấy tuổi đầu khó mà có thể như vậy!" Mông Thiên Quân có chút nghi hoặc nói: "Con không nhìn ra có chỗ nào bất thường. Bình thường hắn cũng có bộ dạng như vậy..." Mông Nghĩa nở nụ cười, hỏi ngược lại: "COn học võ từ lúc năm tuổi. CHo đến năm nay đã hai mươi mốt tuổi! Nhưng con có dám cam đoan ba năm sau có thể được như hắn không? Trên người hắn có một thứ khí chất đặc biệt, phải cần kinh nghiệm và trải qua tôi luyện với có được! Diệp Vân này, cha dám đảm bảo, hắn đã từng trải qua sóng to gió lớn!" Mông Thiên Quân hồi tưởng lại tình huống ở trường học, thầy Diệp phảng phất như ngang trời xuất thế, đem Tống Học Nghiệp, Lý Tưởng, hai tên vô danh tiểu tốt, chẳng mất chút công phu nào đã bồi dưỡng thành cao thủ! Hắn lập tức kinh dị, nói: "Cha, hắn đã không đáng tin, vì sao cha còn muốn...." Mông Nghĩa khoát tay ngăn lại, sau đó nhấp một ngụm trà nói: "Kỳ thật trước kia hắn thế nào cũng không quan trọng. Chỉ cần chúng ta trong lòng nắm chắc là được! Diệp Vân chỉ cần không phải là người của bác cả con, không phải người của tam đại gia thì hắn là người đáng tin cậy! Chúng ta hiện nay đang cần nhân tài, phải mạnh dạn sử dụng!" Mông Thiên Quân có chút minh bạch ý tứ của cha hắn, đứng dậy nói: "Như vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Có cần tiếp tục điều tra thân phận Diệp Thiên Vân không?" "Không cần!" Mông Nghĩa bình tĩnh nõi: "Nếu tiếp tục dò xét không chừng lại bị người ta phát hiện! Chúng ta bây giờ đã biết thân phận của hắn trong sạch, không thể là địch nhân của chúng ta. Như vậy hãy dừng tại đây! Hắn là ai, khi xưa đã làm gì không quan trọng. CHỉ cần hắn có thể một lòng với chúng ta là được rồi!" Nói đến đây, Mông Nghĩa lấy ra một cái chậu nhỏ, ném hồ sơ trên bàn vào, dùng bật lửa châm. Lập tức cả tập hồ sơ bùng cháy, chẳng mấy chốc đã hóa thành tro tàn. Mông Nghĩa đột nhiên trầm giọng nói: "Thiên Quân. Cha vốn cũng không muốn con bị cuốn vào cuộc tranh đấu trong nhà, bởi vì chuyện tình liên quan rất phức tạp. Với tầm nhìn của con hiện nay, còn xa mới có thể hiểu được!" Mông Thiên Quân có chút nghi hoặc, không khỏi nói: "Cha, con ở Mông gia đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn có cái gì con không biết sao?" Mông Nghĩa cười nói: "Có một số việc không thể dựa vào biểu hiện đẹp đẽ bên ngoài mà biết được! Bất kể là Mông gia hay là ba nhà Đỗ gia, Triệu gia, Hồng gia bất quá chỉ là bề ngoài thôi!" "Cái gì?" Mông Thiên Quân có chút không tin nổi vào lỗ tai của mình. Ở trong Mông gia mấy chục năm, hắn căn bản không hề nghe được một chút gì, cho dù là chút phong thanh. Chẳng lẽ mấy chục năm qua đều là bề ngoài sao? Mông Nghĩa nhìn vẻ mặt của Mông Thiên Quân, cười nói: "Năm đó khi cha biết được chuyện này cũng có bộ dạng như vậy. Bốn nhà trong Thục cũng giống như tứ chi của một người. Bộ phận quan trọng nhất phải vĩnh viễn giấu thật kỹ, không thể để người khác biết được!" Diệp Thiên Vân hôm nay không có giờ lên lớp cho nên hắn không phải tới trường học. Bất quá vì có ước định trước với Mông Nghĩa nên hắn bắt xe tới tập đoàn Mông Thái. "DIệp tiên sinh. Tôi đợi anh đã lâu rồi!" Mông Đan thấy Diệp Thiên Vân mặc một bộ đồ tây từ trên xe công cộng bước xuống, không khỏi không biết thế nào, sau nửa ngày mới lên tiếng: "Nếu như Diệp tiên sinh nói trước một tiếng thì tôi đã điều xe đến đón anh rồi!" Diệp Thiên Vân ngước mắt lên nhìn Mông Đan, ánh mắt chạm nhau vài giây rồi không nóng không lạnh nói: "Ngồi xe công cộng thuận tiện hơn. Khiến Mông tiên sinh phải lo lắng rồi!" Mông Đan từng lăn lộn trong xã hội nhiều năm, cũng từng gặp qua vô số loại nguiờ, chỉ là mỗi khi chạm mắt với Diệp Thiên Vân, hắn lại bất giác không dám nhìn thẳng vào đối phương. CHính điều này khiến hắn rất kiêng kị Diệp Thiên Vân. Người Đỗ gia sẽ ở Cẩm thành ba ngày. Trong ba ngày này,hắn cần phải nắm quyền khống chế tuyệt đối, nhưng đối với tên oan gia Diệp Thiên Vân này, hắn thật sự một điểm nắm chắc cũng không có. "DIệp tiên sinh. Tôi nghĩ chúng ta nên bàn bạc một chút!" Mông Đan do dự cả nửa ngày, cuối cùng mới cắn răng nói ra. Hắn xốc lại tinh thần: "Trong hành động lần này. tôi hy vọng có thể toàn quyền phụ trách!" Nói xong liền có chút bất an liếc nhìn Diệp Thiên Vân. Diệp Thiên Vân vốn không am hiểu bảo vệ người khác. Đối với Cẩm thành cũng không quen thuộc bằng Mông Đan. Hắn chỉ hận sao Đỗ gia không tới nhanh đi, chuyện càng xong nhanh càng tốt. Hắn lập tức dứt khoát nói: "Ừ!" Tiếp đó không nói gì nữa. "Ặc....." Mông Đan từng trong lòng choáng váng. Hắn vốn muốn lôi hết ưu điểm của mình ra, giảng đạo lý một thôi một hồi mới có thể khiến đối phương thỏa hiệp. Nào ngờ đối phương ừ một tiếng, đến nửa câu cũng không nói thêm. Điều này khiến hắn giống như đánh một quyền vào không khí, có lực mà không xuất ra được. Nếu ở mặt này không có tranh chấp thì lợi ích của hai trước mắt tạm thời là giống nhau. Tiến vào phòng giám đốc, Mông Nghĩa đã ở đó sẵn chờ xuất phát, từ trên xuống dưới đều trải chuốt chỉn chu. Từ đó có thể thấy được lần gặp mặt này quan trọng thế nào với hắn. Vừa thấy hai người, Mông Nghĩa liền nhìn xuống đồng hồ trên cánh tay, nói: " Nửa giờ nữa, người của Đỗ gia sẽ tới Cẩm thành. Lần này việc bảo vệ an toàn cho đối phương nhất định không thể có sai lầm nào. Tính nghiêm trọng của chuyện này hẳn các cậu đều rõ ràng. Nhất định phải tận lực hoàn thành nhiệm vụ của mình!" "Con hiểu, sư phụ. Con sẽ không để sư phụ thất vọng!" Mông Đan lập tức cam đoan, còn Diệp Thiên Vân thì chỉ gật nhẹ đầu. Mông Nghĩa thấy hai người không có ý kiến gì, đột nhiên mở ngăn kéo phía dưới ra, lấy ra hai khẩu súng ngắn đen bóng, chậm rãi nói: "Tôi không hi vọng các cậu dùng tới nó, nhưng trong thời khắc mấu chốt, nó lại có thể phát huy tác dụng quan trọng. Cho nên...." Lời hắn không phải nói với Mông Đan mà nói với Diệp Thiên Vân. Hiển nhiên là sợ hắn không nhận. Diệp Thiên Vân đối với súng cũng không lạ lẫm. Nhưng hắn từ trước tới giờ đều chưa dùng qua. Thấy Mông Nghĩa nhìn mình chằm chằm, hai đầu lông mày hơi nhíu lại cư tuyệt nói: "Cái này không hay đâu!" Nếu dùng đến nó sẽ rất phiền phức!" "Yên tâm. Tôi đã có thể giao nó cho cậu tức là tôi có thể thu thập tàn cục!" Mông Nghĩa không hề bất ngờ. Diệp Thiên Vân biểu lộ vẻ không thích súng ống rất rõ ràng, điều này cũng khiến hắn yên tâm hơn một chút. Ít nhất điều này cũng nói lên Diệp Thiên Vân từ trước tới giờ rất ít khi tiếp xúc với súng. Diệp Thiên Vân cũng không phải sợ dùng súng phiền phức. Hắn hành tẩu trong giang hồ nhiều năm, hình thành nên một loại mặc nhận này. Đối với một võ giả mà nói, dùng thứ này thật sự là một điều sỉ nhục. Nhìn ánh mắt của Mông Nghĩa, hắn bất đắc dĩ đành phải dắt dúng vào người. Chỉ là Diệp Thiên Vân biết rõ, cả đời mình tuyệt sẽ không bóp cò, làm thế bất quá chỉ là giả vờ thôi. Mông Nghĩa lộ vẻ hài lòng. Diệp Thiên Vân nhận súng đó chính là tín nhiệm với mình, đồng thời cũng chính thức đứng về phía trận doanh của mình. Hắn lấy ra hai tấm hình nói: "Nhìn người này đi. Hắn tên là Đỗ Vũ Tích." Diệp Thiên Vân cẩn thận quan sát. Trên ảnh là một nam nhân, tuổi tác tương tự như Mông Nghĩa. Trên mặt đeo một chiếc kính, tóc ngắn đã hơi hoa râm, ánh mắt sắc bén, có chút khí chất thương nhân. Mông Đan tỏ ra hết sức cẩn thận, cầm tấm ảnh nói: "Sư phụ, chỉ có mình hắn tới?" "Bên cạnh hắn đều có sẵn vệ sĩ. Chỉ là để an toàn mới phải để hai người các con tới bảo vệ hắn!" Mông Nghĩa theo thói quen lại sờ sờ sau gáy: "Lên đường thôi. Chúng ta đến nhà ga đợi hắn!" Mấy chiếc Mercedes màu đen đi vào nhà ga qua cửa dành cho khách quý. Diệp Thiên Vân vừa bước xuống xe đã thấy xe lửa xa xa sắp vào trạm. Mông Nghĩa đưa tay lên nhìn đồng hồ, thở dài nói: "Giao thông Cẩm thành thật quá lộn xộn. Phải chấn chỉnh lại mới được!" Tiếng xe lửa ngày càng gần, sau đó dần dần chậm lại, tiến vào ga. Diệp Thiên Vân âm thầm kinh hãi. Khí thế thật lớn, chiếc xe lửa này chỉ kéo theo ba toa, hiển nhiên là một chuyến xe riêng! Sau khi tàu dừng lại, một lát sau từ trên tàu đi xuống hai gã vệ sĩ mặc tây phục màu đen, bảo vệ cửa ra. Ngay sau đó một cô gái xuất hiện. Cô gái này ước chừng hai lăm hai sáu, dung mạo diễm lệ, sắc mặt lạnh lùng, hai mắt hàn tinh, ánh mắt phảng phất như có thể nhìn thấu người ta. Bộ đồ bó sát người khiến toàn bộ dáng người bốc lửa hoàn mỹ hiển hiện ra không sót chút nào, thật khiến người ta nhìn mà tim đập thình thịch! Mông Đan lập tức nghênh đón: "Chào cô. Tôi là Mông Đan của tập đoàn Mông Thái. Lần này công tác bảo vệ an toàn của Đỗ tiên sinh do tôi toàn quyền phụ trách!" "Đa tạ Mông tiên sinh, bất quá... Không cần! Tôi là Cát na, phụ trách an toàn cho Đỗ tiên sinh trong mấy ngày ở Cẩm thành. Hy vọng quý phương có thể phối hợp!" Thanh âm của cô thập phần dễ nghe, chỉ là trong đó lộ ra một kiểu cách cao cao tại thượng, như kẻ bề trên nhìn xuống, làm cho người ta cực kỳ không thoải mái. Mông Đan biến sắc nói: "Cát tiểu thư sai rồi. Nếu Đỗ tiên sinh đã vào Cẩm thành thì toàn bộ vấn đề an toàn đều do Mông gia phụ trách!" Cát Na mỉm cười, tự tin nói: "Vấn đề bảo vệ không cần các anh quan tâm." "Cát Na, có chuyện gì vậy?" Người trong bức ảnh đột nhiên xuất hiện trước cửa khoang xe, mỉm cười nói. Mông Nghĩa thấy Đỗ Vũ Tích đi ra liền bước tới nghênh đón, hào sảng cười nói: "Đỗ lão đệ. Mấy năm không gặp mà phong thái vẫn như xưa a!" Đỗ Vũ Tích thấy Mông Nghĩa cũng chẳng quan tâm tới chuyện vừa rồi nữa, vẻ mặt lập tức giãn ra, tiến tới ôm chầm lấy Mông Nghĩa, nói: "Không tệ! Mông huynh đúng là càng ngày càng trẻ ra!" Sau mấy câu chào hỏi xã giao, Mông Nghĩa liền gọi Diệp Thiên Vân cùng Mông Đan tới rồi cười nói: "Lão đệ tới Cẩm thành còn chưa quen thuộc. Tôi đặc biệt tìm tới hai người dẫn đường, đồng thời cũng đảm nhiệm luôn an toàn của cậu!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]