Chương trước
Chương sau
Phái Nga Mi từng là một trong những môn phái trứ danh của võ thuật Trung Quốc. Nga Mi Sơn nằm ở Tứ Xuyên. Trong Nga Mi quyền phổ có viết:"Một thụ nở hoa, hoa kết bốn quả! Sáng trong Nga Mi nguyệt, chói lọi trên giang hồ."
"Nga Mi nguyệt" Tức chỉ phái Nga Mi. Có người trong Tứ Xuyên truyền lưu họ Mông, Đỗ, Triệu, Hồng xưng là Nga Mi tứ đại thế gia.
Diệp Thiên Vân cầm tin tức của Ngũ Vĩ, trong nội tâm không khỏi sinh ra một tia sầu lo. Đất Thục, Nga Mi chính là danh môn đại phái, xuyên suốt bao nhiêu năm, cuối cùng hình thành tứ đại thế gia. Tục truyền rằng phái Nga Mi cùng tổ chức phản Thanh có quan hệ, chỉ là Trung Hoa thành lập xong, mất đi mục tiêu nên tổ chức này chậm rãi phân giải thành bốn gia tộc cùng dần dần xa lánh với giang hồ. Trải qua vài lần sinh sôi nảy nở, nguyên bổn là xa lánh võ lâm, đến bây giờ thì va chạm không ngừng.
Phái Nga Mi hình thành hệ thống, do tứ đại gia tạo thành, đem chia ra bao phủ Nga Mi Sơn. Tứ đại gia tộc này trong chốn võ lâm cũng có dây mơ rễ má, đây là chuyện hắn lo lắng nhất. Tục ngữ nói cắt đứt xương cốt cũng còn gân, trong xã hội này, không có địa phương nào tuyệt đối phong bế với võ lâm.
Nếu như thân phận bại lộ, Diệp Thiên Vân chỉ có thể lánh đi chỗ khác. Nhưng cũng may tứ đại thế gia không có mật thiết với võ lâm, hơn nữa nơi đây do tứ đại thế gia làm chủ, ít nhất không cần phải lo lắng sẽ có người trong võ lâm tùy tiện xông tới.
Còn có vài ngày nữa là đến thọ yến của Mông gia, Diệp Thiên Vân còn chưa nghĩ có nên tham gia hay không. Nhưng mà muốn tránh ngày đó, cũng không phải dễ dàng. Theo tin tức trước mắt, Mông gia căn bản chính là bá chủ của Cẩm Thành.
Từ khi Mông Nghĩa đi tìm hắn, viện trưởng liền khách khí ba phần với hắn. Mông Nghĩa rời đi, ngày hôm sau hắn liền trở thành phó chủ nhiệm phòng giảng dạy võ thuật chuyên nghiệp!
Diệp Thiên Vân minh bạch, chính mình vô luận từ lai lịch cùng thành tích cũng không đủ đảm nhiệm, như vậy chỉ có thể là do quan hệ của Mông gia, mới có thể thúc đẩy viện trưởng đưa quyết định này. Cho nên muốn không tham gia thọ yến, thì phải chuẩn bị một lý do thật tốt, nếu không muốn nhanh chóng rời khỏi Cẩm Thành.
"Sư phụ, tại sao giờ này thầy mới đến, em và Lý Tưởng chờ người một giờ rồi!" Tống Học Nghiệp nhìn thấy Diệp Thiên Vân cầm văn kiện. Nhanh tay như con khỉ, muốn cướp đoạt để nhìn xem.
Diệp Thiên Vân mặc dù đang thất thần, nhưng mà hắn đã sớm có một loại bản năng, thân thể lệch đi cánh tay phải phát lực, Tống Học Nghiệp hừ một tiếng bị đánh ra mấy mét bên ngoài, nhe răng nhếch miệng hô đau!
Đang lo lắng trong lòng Diệp Thiên Vân bỗng nhiên bừng tỉnh, nhướng mày lạnh lùng nói:"Em muốn làm gì?"
Tống Học Nghiệp bị hù dọa thở mạnh cũng không dám thở ra, Diệp Thiên Vân vừa rồi mới phản ứng một chút. Hắn biết hoàn toàn là vô ý thức phát ra. Loại khí tức sâm lãnh này cơ hồ làm hắn hít thở không thông. Trong nội tâm hoảng sợ vô cùng, đồng thời run rẩy đáp:"Sư phụ, em chỉ muốn nhìn một chút!"
Diệp Thiên Vân có chút căm tức, nếu như hắn vô ý thức làm Tống Học Nghiệp trọng thương, thì hậu quả rất nghiêm trọng, nghiêm sắc mặt nói:"Không nên gọi ta là sư phụ. Trường học có xưng hô của trường học, hôm nay cường độ gia tăng gấp đôi, nội dung của huấn luyện không thay đổi!"
Tống Học Nghiệp thè lưỡi, Diệp lão sư lúc nóng lúc lạnh, nói không chừng sẽ thay đổi theo thời tiết. Nghĩ đến cường độ gấp đôi, không khỏi rùng mình một cái. Nhớ rõ ngày hôm qua huấn luyện xong hắn cũng đã không đứng dậy được, như vậy hôm nay có thể…. Hắn không dám vi phạm ý của Diệp Thiên Vân, nhưng vẫn lên tiếng xin xỏ:"Diệp lão sư. Em sợ thân thể của em ăn không tiêu......"
Diệp Thiên Vân cách đó không xa nhìn thoáng qua, Lý Tưởng đã bắt đầu luyện tập, tròng mắt hơi híp nói:"Làm liền đi, không nên nói nhảm như vậy!"
Tống Học Nghiệp trong học viện thể dục Cấm Thành, giờ đây đã thành người nổi tiếng. Nhưng ở trước mặt của Diệp Thiên Vân. Cho dù hắn có một trăm lá gan, cũng tuyệt không dám nói chữ không!
Diệp Thiên Vân cũng cảm giác cơn tức của mình có chút lớn. Chủ yếu là do suy nghĩ vấn đề này! Thục trung tứ đại thế gia, võ lâm. Còn có mình và Hứa Tình, điều này làm cho hắn có chút đầu đau. Trước mắt thiết yếu là cần một phương pháp, làm sao để đối mặt lời mời của Mông gia, làm sao có thể không quan hệ cùng võ lâm, nhẹ nhàng vuốt vuốt huyệt Thái Dương, hắn cảm thấy mình có chút mỏi mệt.
Sau nửa ngày, Diệp Thiên Vân rốt cục đưa ra quyết định, nếu như lúc này rời đi, thân thể của Hứa Tình ăn không tiêu thì không nói, còn không biết nên đi phương nào. Cho nên hắn sẽ đến, hơn nữa không thể để cho bất luận kẻ nào biết thân phận của mình.
Trong tay Diệp Thiên Vân cầm thiếp mời, lại ngẩng đầu nhìn bài hào trên cánh cửa xa xa, mới dám xác định Mông gia ở chỗ này. Khu vực phồn hoa nhất Cẩm Thành, nhà cao đứng vững chính giữa, là một độc môn độc viện. Trước cửa là bãi đỗ xe, đỗ đầy xe quý, điều này làm cho Diệp Thiên Vân thoáng giật mình.
Cửa chính đen kịch dán thọ chữ màu vàng rực rỡ, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đứng ở trước cửa, cúi đầu đối với những khách nhân đi vào.
Mặc dù trước khi Diệp Thiên Vân đi vào Mông gia cũng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn đến loại phô trương này, thật đúng là làm cho sợ nhảy dựng.
Tại trong ấn tượng của hắn, chỉ có đại môn phái mới có cái loại tràng diện náo nhiệt này.
Vì hôm nay là thọ yến, Diệp Thiên Vân có thể nói là đã dụng tâm lương khổ, ngoại trừ ăn mặc có chút kín đáo dùng Tây phục che đậy thân hình, còn mang theo một bộ kính mắt để che dấu tướng mạo của mình. Hứa Tình đã tốn hao tâm tư để trang điểm cho hắn, thật đúng là so với trước giống hai người khác nhau. Nếu như không phải người đặc biệt quen thuộc, muốn nhận ra hắn thì khó như lên trời.
Ở ngoài cửa đứng chừng mười phút đồng hồ, có năm người tiến vào. Hắn phát hiện một chi tiết nho nhỏ, nguyên lai màu sắc thiếp mời có bất đồng, có hồng sắc cùng lam sắc lưỡng chủng. Đưa ra thiếp mời màu lam sắc, trong cửa có người tới đón tiếp.
Diệp Thiên Vân nhìn thấy loại tình huống này, không khỏi thở phào một cái. Hắn quá đề cao chính mình, Mục đích Mông mời hắn có lẽ rất đơn thuần, chỉ là kết giao bằng hữu thôi, căn bản là hắn đương không phải là khách nhân trọng yếu gì.
Minh bạch điểm này, trong nội tâm Diệp Thiên Vân có một tia mừng thầm, mình muốn né tránh càng dễ hơn, không được người coi trọng, chỉ có như vậy hắn mới có thể che dấu tốt.
Nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn nhiều lắm, Diệp Thiên Vân tiêu sái bước vào trước cửa, đem thiếp mời đưa ra.
Đứa bé giữ cửa nhận lấy lật ra hai cái, sau đó hô lớn:"Có khách tới!"
Diệp Thiên Vân cầm thiếp mời màu vàng đồng dạng với người vừa rồi, không có bất kỳ người nào đến nghênh đón, liền tiêu sái đi vào.
Vừa mới vào sân, liền nhìn thấy trong nội viện đứng gần hai mươi người, tốp năm tốp ba cùng một chỗ nói chuyện trời đất, rất náo nhiệt! Điều này làm cho Diệp Thiên Vân càng thêm giải sầu, hắn không có ý định tiến vào trong phòng mừng thọ. Cho nên đi khắp ngõ ngách trong nội viện, thờ ơ lạnh nhạt với những người này.
Nghe xong một hồi, Diệp Thiên Vân mới cười khổ một tiếng. Người nơi này cũng hỗn tạp vô cùng, từ nhân viên công vụ của chính phủ đến lão bản của các cửa hàng, thậm chí còn có lão bản của hương lâu, thiên nam địa bắc ở cùng một chỗ trêu chọc, hiển nhiên là đem nơi đây thành nơi tụ hội xã giao.
"Diệp lão sư? Sao thầy lại ở chỗ này?" Mông Thiên Quân ăn mặc một thân hồng sắc, nhìn thấy Diệp Thiên Vân xong ngoài ý muốn cực kỳ, hắn tiến lên nhiệt thành nói:"Nếu như không phải nhìn kỹ, thật đúng là không nhìn ra thầy!"
"Ha ha!" Diệp Thiên Vân chính là muốn tránh né những võ lâm nhân sĩ kia, làm bộ nói:"Vừa rồi đụng phải một người quen. Liền bắt chuyện trong chốc lát. Trong này rất tốt, em phải bận rộn a!"
Trên đầu Mông Thiên Quân còn có băng gạc, cho nên rất dễ thấy trong đám người, hắn lôi kéo Diệp Thiên Vân, thấp giọng nói:"Cùng bọn họ một chỗ làm gì? Những người này người đầy hơi tiền! Hôm nay thọ yến của ông nội em. Bọn họ chỉ đến cho vui mà thôi! Đi, chúng ta vào bên trong đàm luận!" Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Thiên Vân mặc dù là lão sư, nhưng Mông Thiên Quân chỉ kém hắn hai ba tuổi mà thôi. Hai người cùng ở một chỗ thực sự giống như bằng hữu, cho nên cũng không có ai chú ý.
Đi đến đại đường Diệp Thiên Vân âm thầm quan sát, trong phòng cơ hồ có hai mươi người gì đó, tất cả đều là võ giả. Hắn một bên mở cửa ra một bên kiểm tra có người quen không. Làm hắn yên tâm chính là, gương mặt mọi người ở đây đều lạnh nhạt vô cùng. Căn bản cũng không quen biết ai.
"Diệp lão sư, người nơi này đều là cao thủ, vì mặt mũi ông nội của em mà tới, em không quá quen thuộc!" Mông Thiên Quân len lén chỉ vào những người trong hành lang nói:"Bọn họ tại đất Thục đều là võ thuật thế gia rất nổi danh, bên kia là Đỗ gia. Bên kia là Triệu gia cùng Hồng gia!"
"A!" Diệp Thiên Vân lẳng lặng nghe Mông Thiên Quân giới thiệu. Nếu như không phải sớm nhận được tin tức, thì khi đi vào thọ yến cũng làm hai mắt tối sầm. Hắn không muốn có quan hệ cùng những người này. Cũng may Mông Thiên Quân không quen thuộc.
Xuyên qua đại đường, phía sau là một hoa viên. Hai cái tiểu đình nghỉ mát nổi bật lên khác biệt. Trong hoa viên cũng không có nhiều người, chỉ có năm sáu người, hơn nữa tất cả đều là thanh niên bằng tuổi Diệp Thiên Vân.
Mông Thiên Quân tự nhiên đi vào trong một tiểu đình nghỉ mát, nói với hai người đang đánh cờ:"Hai vị sư huynh, các ngươi, người nào thắng?"
"Đương nhiên là ta, hắc hắc!" Trong đó một thanh niên gầy đắc ý nói:"Nước cờ nhị sư huynh dở tệ, ta lại thắng nữa, đúng là làm chê cười rồi!"
Mông Thiên Quân lập tức cười nói:"Tốt lắm, đừng đánh nữa! Ta giới thiệu cho mọi người một vị bằng hữu, đây là Diệp Vân lão sư của học viện Cẩm Thành, công phu rất lợi hại!" Hai vị sư huynh của Mông Thiên Quân, đều dừng quân cờ lại đứng lên mỉm cười gật đầu, thanh niên gầy trêu chọc nói:"Tại trong nội viện có ai có thể so sánh với tiểu sư đệ được!"
Mông Thiên Quân nhìn thấy hắn không tin, đỏ mặt cải cọ nói:"Đại sư huynh cũng chịu không nổi một chiêu của Diệp lão sư!"
"Cái gì?" Hai người tức thì đứng lên, quân cờ cũng không đánh xuống, ánh mắt nhìn Diệp Thiên Vân, đều tràn đầy tôn kính!
Mông Thiên Quân cười hắc hắc đắc ý nói:"Ta biết các ngươi sẽ có phản ứng này mà! Công phu của Diệp lão sư thâm bất khả trắc, các ngươi cũng không thể đối đãi như bằng hữu bình thường, nhất định phải thân cận hơn mới được!"
Diệp Thiên Vân nhìn hai gã sư huynh của Mông Thiên Quân, ngay cả thân hình võ giả cũng không có, hiển nhiên yên tâm lại. Cười chào hỏi:"Các ngươi tốt chứ!"
Hai người đồng thời đáp lễ, đối với cao thủ, người học võ từ trước đến nay luôn luôn kính trọng từ xa.
Mông Thiên Quân vừa muốn nói chuyện, đột nhiên một thanh âm quái dị, cười nhạo nói:"Thiên Quân, chúng ta lâu rồi không có đối luyện! Thừa dịp hôm nay thọ yến, ta thấy chúng ta chút nữa nên hảo hảo đối luyện a!"
Mông Thiên Quân nghe xong xanh cả mặt, hung hăng trừng mắt về phía người nói chuyện. Người này lại dương dương đắc ý, không thèm để ý đến có gì không đúng.
Diệp Thiên Vân nhìn thần sắc của mấy người, không khỏi nghi ngờ nói:"Hắn là ai?"
Mông Thiên Quân không che dấu chút nào lộ ra thần sắc chán ghét, quay lại nhìn ba người, nghiến răng nghiến lợi nói:"Là thằng con của đại bá Mông Trí, Mông Thiên Tề!" Nói đến đây nắm tay hật chặt, khắc chế nói:"Chỉ là luyện vài công trước em vài năm, trước mặt gia gia luôn lấn áp em!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.