Chương trước
Chương sau
"Sưu, sưu, sưu!" Những mũi tên từ trong rừng bắn ra như mưa, lại không hề có dấu hiệu báo trước, lập tức phát huy ra lực sát thương lớn nhất có thể!
Từ đám tăng nhân Thiếu Lâm không ngừng truyền ra những tiếng kêu thảm thiết. Bọn hộ vốn còn chư quen thuộc đình, hơn nữa mũi tên lại quá nhiều, cả đám chẳng khác nào chuột chạy ngang đường, v ội vàng tìm hỗ ẩn nấp.
Thủ tọa Bồ Đề Viện Huyền Chân ngày thường lúc nào cũng uy nghiêm, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nấp sau một cái cây trụi lủi, bộ dạng nhìn rất tức cười. Hắn lúc này có thể dùng từ tê tâm liệt phế để hình dung. Chỉ trong chốc lát, hai mươi sáu tăng nhân Thiếu Lâm cùng đi với hắn chỉ còn lại một nửa. Cái này này vẫn chưa là gay go nhất, đối phương vẫn nấp trong rừng cây, như du hồn, chẳng biêt lúc nào sẽ đột nhiên bắn tên.
Mắt thấy các sư huynh đệ nuốt hận dưới mưa tên. Mọi tư vị đều dâng lên trong lòng Huyền Chân, hắn hô lớn: "Hình Ý môn môn đối đãi với khách từ xa tới như vậy sao? Hèn hạ!"
"Hèn hạ?" Thường Ba bất ngờ từ phía sau một cái cậy ló đầu ra, lạnh lùng nói: "Chúng ta bất quá chỉ là học theo thôi. Loại thủ đoạn này, lần trước ở Thiếu Lâm ta cũng nếm quá ro òi. Vì thế đã có bao người táng thân trong hậu sơn Thiếu Lâm! Ai cũng có thể nói ta hèn hạ, duy chỉ có Thiếu Lâm các ngươi là không có tư cách!" Nói hắn liền cầm nỏ ngắm, rồi bắn một mũi tên găm lên thân cây trước người Huyền Chân.
Huyền Chân bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng thụt đầu lại. Thiếu Lâm quả thật là có nganh công, nhưng không phải ai cũng tu luyện ngạnh công. Hắn giận dữ trả lời: "Trong ngục tối đều là võ giả có tội. Thiếu Lâm cũng là vì giữ gìn yên bình cho võ lâm."
"Có tội? Ngươi nói bọn họ có tội? Vậy ta hỏi ngươi, ta đây có tội gì?" Thanh Linh đạo nhân nghe xong thất khiếu bốc khói. Hắn bị Thiếu Lâm giam giữ mấy chục năm. Hiện tại nhắc tới, trong lòng lại bốc lên lửa giận: "Cho dù là có tội, nhưng phải không từ thủ đoạn sao? Phật gia giảng cái gì, ta nghĩ các ngươi đã quên sạch sẽ rồi!"
Huyền Chân chẳng tranh giành chuyện sướng miệng nhất thời, cố gắng nhẫn nhịn chờ đợi! Kỳ lạ chính là đối phương không hề bắn tên nữa. Cái này ngược lại làm hắn có chút nghi hoặc. Vừa thò đầu ra định xem xét tình hình thì nghe có người quát: "Thò mặt ra đây, mấy con rùa đen Thiếu Lâm kia. Hôm nay các ngươi chống mắt mà xem đại gia chém các ngươi thành hai mảnh thế nào!"
Huyền Chân trong lòng vui vẻ, nói về chính diện giao thủ, Thiếu Lâm chẳng sợ kẻ nào. Hắn vừa ra khỏi gốc cây đã chứng kiến Thường Ba mang theo năm sáu nhóm người đứng ở giữa bãi đất trống. Hắn cẩn thận từng li từng tí đi tới, lạnh giọng nói: "Hình Ý môn hôm nay chiêu đãi Thiếu Lâm như vậy,, bần tăng sẽ nhỡ kỹ!"
Thường Ba lạnh lùng cười nói: "Cái món nợ này ngươi không cần đổ lên đầu Hình Ý môn. Muốn đòi thì cứ tìm Bát Cực môn ta. Oán khí mấy chục năm của lão tử rốt cuộc cũng ra được một nửa!"
Huyền Chân như nổi điên nhưng không có chỗ phát tiết. Cơn giận này hắn làm sao có thể nuốt trôi chứ. Bay giờ cơ hội đã ở trước mắt, hắn lập tức ra lệnh nói: "Môn nhân Thiếu Lâm, động thủ!" Lập tức mười mấy người vẫn ẩn nấp lao ra, xông tới chỗ Thường Ba.
Thường Ba cười hắc hắc rồ ngay sau đó cùng mười mấy người của Ngô Lập Sâm lao tới. Hai phe bắt đầu cuốn lấy, chém giết lẫn nhau.
Nhân thủ Thiếu Lâm tuy ít nhưng không thể nghi ngờ đó đều là tinh anh. Lúc chính thức động thủ, không ai không phải nhân vật hung ác. Bất quá Thường Ba cùng Ngô Lập Sâm liên thủ lại có tới hai mươi mấy người. Lấy nhiều đánh ít đương nhiên là chiếm hết ưu thế. Song phương va chạm, đại chiến bắt đầu nổ ra.
Ngô Lập Sâm cũng không vội vàng nhảy vào vòng chiến mà di động liên tục, thỉnh thoảng lại hạ thủ bất ngờ. Ưu khuyết hai phe rõ ràng cho nên đánh nhau hết sức ung dung!
Còn chưa tới một phút đồng hồ chợt nghe thấy một tiếng hét thảm. Thanh Linh đạo nhân đục một cái lỗ trên người đối phương, cười lạnh một tiếng rồi bắt đầu tìm mục tiêu mới.
Huyền Chân lúc này đến cả khí lực nói cũng không có. Hắn đang bị Huyền Danh, Huyền Y hai người vây chặt không tha. Chỉ cần để lộ bất cứ sơ hở nào cũng có thể đánh mất tính mạng. Hắn toàn lực ra tay mới có thể miễn cưỡng ngăn trở công kích hai người.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền tới. Một phút sau, dựa vào ưu thế hơn người, Thường Ba cùng Ngô Lập Sâm đã bao vây hoàn toàn đám tăng nhân Thiếu Lâm. Ngô Lập Sâm thét dài một tiếng nói: "Tất cả mọi người mau ra tay. Diệp lão đệ đang cầm chân lão bất tử kia. Chúng phải nhanh chóng tới trợ giúp!"
Đám tông sư ngày thường vẫn cười ha ha, lắc mình một cái đã biến thành đám ma vương giết người không chớp mắt. Đại chiến cũng vì một câu nói đó mà diễn ra nhanh chóng, mãnh liệt hơn vài phần.
Trên mặt đất đã dải dác hơn mười cỗ thi thể. Máu tươi nhuộm đỏ lá vàng khô.
Huyền chân dùng hết khí lực toàn thân đánh ra hai chưởng. Huyền Danh, Huyền Y thấy vậy cũng không khỏi phải tránh đi mũi nhọn. Nhưng đúng lúc này, Huyền Chân đột nhiên vọt ra ngoài hét lớn: "Đệ tử Thiếu Lâm không được ham chiến. Xuống núi!"
"Hắc hắc. muốn đi? Không có cửa đâu!" Thường Ba nhảy mấy bước đã chặn ở phía sau, hung dữ nói: "Muốn đi! Ngoan ngoãn để mạng lại đây đi!" Thiếu Lâm vốn chiến ưu thế không nhỏ, nhưng bị loạn tên bắn chết hơn nữa. Nếu không hai phe, hươu chế về tay ai còn chưa biết!"
Huyền Chân vừa hét lên, sáu bảy tăng nhân còn sót lại bắt đầu chuẩn bị rút lui.
Nhưng đúng lúc này, trong rừng đột nhiên bay ra ba mũi tên. Huyền Chân chỉ lưu ý hai bên, hơi bất cẩn một chút đã lập tức bị một mũi tên bắn vào đùi. Hắn kêu lên đau đớn.
Từ trong rừng cây, Ngô Hạo Thiên chậm rãi đi ra, lầm bầm nói: "Sao lại bắt ta làm cái chuyện nhàm chán này chứ. Ta tình nguyện cùng bọn họ liều mạng một trận. Thật không biết tên nào đưa ra cái ý kiến thối này!"
Thường Ba cùng Ngô Lập Sâm không khỏi nhìn nhau cười khổ. Cái chủ ý này chính là Diệp Thiên Vân nghĩ ra. Hắn sợ Ngô Hạo Thiên nóng đầu lên lại đi liều mạng với đám tăng nhân Thiếu Lâm. Cho nên đã an bài cho hắn việc bắn lén. Như vậy mới có thể bảo đảm an toàn cho hắn.
Chỉ ngắn ngủi có năm phút đồng hộ. Một đội ngũ ba mươi người đã bị đánh cho tối tăm mặt mũi. Không phải trọng thương thì cũng là tử vong! Hai người Ngô Lập Sâm cùng Thường Ba đều rất hài lòng. Có thể ở dưới điều kiện tiên quyết là bảo tồn thực lực, dùng hết khả năng đả kích đối phương. Bọn họ đã thành công!
Tuy thủ đoạn không được quang minh cho lắm nhưng bọn hắn tịnh không để ý. Sự tình hôm nay có trời mới biết. Trên núi Hình Ý căn bản không có người nhìn thấy. Huống hồ Thiếu Lâm đã từng dùng thủ đoạn như vậy. Cho nên bọn họ không sợ bất cứ cái gì gọi là dư luận.
Thường Ba dẵm một chân lên đầu Huyền Chân, hừ lạnh một tiếng nói: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây! Trong ngục t ối, Thiếu Lâm cũng chưa từng bao giờ coi chúng ta là con người. Hiện tại cũng đừng trách chúng ta vô tình!"
Huyền Chân lúc này ngược lại lộ vẻ kiên cường, con mắt khép lại, quật cường nói: "Động thủ đi! Thiếu Lâm thua ở mai phục chứ không thua các ngươi. Một ngày nào đó...."
Thường Ba tăng thêm lực nhấn chân xuống, cả giận nói: "Không có ngày nào cả! Huyền Chân, chỉ có thể nói mạng ngươi không may mà thôi!" Nói xong dưới chân Thường ba vang lên tiếng răng rắc! Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Huyền Chân còn chưa kịp phản ứng đã bị dẫm nát đầu, máu tươi bắn tứ phía.
"Đi thôi. Diệp Thiên Vân đang chờ chúng ta. Không biết tình huống của hắn lúc này thế nào!" Ngô Lập Sâm vỗ vỗ bả vai Thường Ba. Hắn có thể hiểu được hận ý của Thường Ba. Bởi vì hắn cũng từng bị nhốt ở Thiếu Lâm gần mười năm. Chậm rãi nói: "Chúc mừng lão huynh giải được nỗi hận!"
Thường Ba khẽ gật đầu, thở ra một ngụm trọc khí cùng bọn Ngô Lập Sâm nhanh chóng đuổi theo Diệp Thiên Vân.
"Ở đây có tiếng đánh nhau!" Một trưởng lão Thái Cực môn hô lên. Thường Ba cùng đám Ngô Lập Sâm còn đang tản ra tìm kiếm, nghe tiếng hô lập tức chạy tới.
Xuyên qua rừng cây. Rốt cuộc cũng tới bờ huyền nhai. Ngô Lập Sâm cùng Thường Ba chứng kiến bóng người lay động, không khỏi thất thanh kêu lên: "Diệp lão đệ!"
Mọi người sau khi chạy tới, nhìn tràng cảnh trước mắt lập tức không khỏi hít sâu mấy hơi! Khuôn mặt Diệp Thiên Vân lúc này cơ hồ bị máu tươi phủ lên. Khóe miêng, khóe mắt tất cả đều trào ra máu tươi. Trên người còn thấy rất rõ ràng dấu chưởng ấn. Từ đó có thể thấy được hai người giao thủ rất kịch liệt.
Bên kia, Độ Duyên thì bình yên vô sự, chỉ là trên trán đã ướt đẫm mồ hồi, quần áo cũng rách mấy chỗ.
Hai người cao thấp liếc mắt một cái cũng thấy rõ. Từ lúc Diệp Thiên Vân dẫn dụ Độ Duyên rời đi đến bây giờ là đã hơn mười phút. Nói cách khác, Diệp Thiên Vân đã dùng lực một người giao đấu với Độ Duyên hơn mười phút!
Cái này có nghĩa là gì chứ. Bất cứ người nào của Thiếu Lâm hàng chữ Độ đều là tuyệt đỉnh cao thủ! Độ Nan bị sáu vị cao thủ vây công, kết quả là đánh chết hai người, trọng thương ba người. Vậy mà Diệp Thiên Vân lại có thể chống đỡ được. Có thể thấy được tu vi của hắn là cực cao.
Lúc này tuy Diệp Thiên Vân đã nhếch nhác không chịu nổi nhưng không có người nào dám cao giọng đàm luận. Bởi vì không ai biết trong hơn mười phút vừa qua đã xảy ra chuyện gì. Bất cứ ai cùng tự nhận, nếu đối là mình thì cũng không dám cam đoan có thể cùng Độ Duyên đại sư đại chiến mười phút không chết!
"Chúng ta tới mau! Diệp lão đệ sắp không chống đỡ nổi nữa!" Thường Ba tính tình vô cùng nóng nảy, chứng kiến thấy tình huống này, có chút nọng vội nói.
Ngô Lập Sâm vừa muốn xông tới nhưng trong nháy mắt lại hô lên: "Chậm đã!"
"Làm sao thế? Lúc này còn chậm cái gì!" Thường Ba có chút cáu kỉnh nói: "Các ngươi không đi. Ta đi!"
Thân hình Thường Ba vừa động lập tức bị Thanh Linh đạo nhân giữ lại, thấp giọng quát: "Cứ đợi một chút. Ngươi nhìn kìa!"
Mọi người nghe mấy người nói vậy không khỏi hướng về phía Diệp Thiên Vân nhìn lại. Nơi Diệp Thiên Vân cùng Độ Duyên đang giao thủ chính là trên một bình thai gần như lơ lửng giữa không trung cạnh bờ huyền nhai.
Nhìn kỹ lại, mọi người lập tức phát hiện chỗ nối liền bình thai với huyền nhai đã xuất hiện một vết nứt rất sâu. Mà càng đáng sợ hơn chính là cả bình thai cùng với nhịp xuất chiêu của hai người mà không ngừng rung động.
"Diệp lão đệ. Cẩn thận. Phía dưới sắp sụp!" Thường Ba chứng kiến Diệp Thiên Vân cùng Độ Duyên không ngừng giao thủ, mỗi lần va chạm thì lại khiến vết nứt rộng hơn một chút. Hắn rất ít khi hãi hùng khiếp vía nhưng lần này thì cảm giác đó thật sự đã đến rồi.
Chung quanh có hơn mười võ giả, không người nào dám tiến lên một bước.
Đúng lúc này, rắc một tiếng. Cả bình thai rốt cuộc cũng không chịu nổi chấn động, bắt đầu nghiêng xuống, tách ra khỏi bờ huyền nhai.
Diệp Thiên Vân cùng Độ Duyên đều cảm nhận được, nhưng hai người đều không có ý tứ muốn lui lại. Diệp Thiên Vân thân hình trầm xuống, xuất ra Long Hổ Đấu Chí.
Độ Duyên tận lực bảo trì thăng bằng, thân thể không lùi mà tiến, xuất ra song chưởng nghênh đón Diệp Thiên Vân.
Trong nháy mắt hai người va chạm, lực lượng khổng lồ trong nháy mắt bùng phát, truyền xuống bình thai. Rốt cuộc bình thai cũng không chịu nổi nữa, ầm ầm sụp đổ.
Trong mắt Độ Duyên rốt cuộc cũng lộ vẻ sợ hãi. Vô luận là tu vi có cao đến đâu cũng không thể nào kháng cự lại lực lượng của tự nhiên. Ngay khi hắn rơi xuống, chân lập tức đạp mạnh vào tảng đá dưới chân, mượn lực nhảy lên, muốn nhảy lên vách núi.
Sau một chiêu, thể lực Diệp Thiên Vân hầu như không còn, trong mắt hắn lóe lên tia hung ác, trên không trung mượn lực một tảng đá đang rơi xuống, nhảy lên, nhanh như thiểm điện chụp lấy mắt cá chân Độ Duyên.
"Ngươi....." Độ Duyên chỉ còn thiếu một chút nữa là bám được vào vách núi thì bị Diệp Thiên Vân giữ chặt. Lập tức thất thanh kêu lên sợ hãi.
Hai người trong nháy mắt như dừng lại giữa không trung, rồi tiếp đó cùng với đá vụn rơi xuống huyền nhai
"Thiên Vân..." Một tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp không trung, những tiếng vọng lại cùng với bông tuyết cùng nhau biến mất dưới huyền nhai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.