Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên Vân ngẩn ra, Ngũ Vĩ luôn để ý đến nguyên nhân căn bệnh của mình cũng tìm cách chữa trị nói, trong lòng cảm động nói: ''Cảm ơn sư phụ đã giúp con để ý vấn đề này, kỳ thật gần đây con cũng bị nó làm phiền, mấy lần thiếu chút nữa bì nó mà mất mạng đương trường."
Ngũ vĩ có chút khẩn trương, sau đó ánh mắt trở nên hiền lành, cười vỗ vai Diệp Thiên Vân: "Chúng ta còn phải khách khí sao, con và ta mặc dù thân phận thầy trò, nhưng năng lực thực của ta còn dạy nổi con sao? Sau ki ta mất đi một thân công phu, thời điểm quan trọng con giúp ta, nếu không chỉ sợ hiện tại ta không còn ý chí mà tồn tại."
Diệp Thiên Vân không khỏi sững sờ, hắn chưa làm cái gì, sao lại thành cứu vớt Ngũ Vĩ khỏi cảnh nước lửa, lời này tựa có chút khoa trương.
Ngũ Vĩ nhìn Diệp Thiên Vân không hiểu, giải thích: ''Thì ra khi ta còn có võ công, suốt ngày không làm xong công việc trong phái, hiện tại không có võ công, ngược lại có thời gian truyền thụ tri thức cho vài đệ tử, ta thực sự thích cuộc sống hiện tại, bên ngoài đều nói con là đồ đệ của ta, cho nên mới có cảm hứng với đan đạo, ha ha."
Nói đến đây tự cười nói: " Ta có phúc phận, gài rồi, già rồi, thu được một đệ tử như con, ngay cả hai chủ phái thấy ta cũng phải khách khí vài phần......"
Diệp Thiên Vân cũng không ngại chuyện này, Ngũ Vĩ giúp hắn nhiều như vậy, báo đáp thế là quá ít, huống chi hai người rất thân thiết, Ngũ Vĩ cả đời không có con cái, hắn từng nói sẽ chăm sóc Ngũ Vĩ đến già, lời này đương nhiên không phải là chỉ nói cho qua.
Thấy Ngũ Vĩ có chút khúc mắc, Diệp Thiên Vân mỉm cười ngắt lời: "Sư phụ, cái này nói sau, người nói thuốc luyện công của con có vấn đề, rút cuộc là chuyện gì?"
Ngũ Vĩ lúc này mới nhớ nhiệm vụ, có chút xấu hổ nói: "Thuốc luyện công của con ta đã xem, sau khi nghiên cứu một thời gian thấy bên trong có mấy vị thuốc không có tác dụng nhưng chứa một vài độc tính nhất định. Ta loại trừ mấy loại thuốc này ra, một lần nữa thí nghiệm, phát hiện tác dụng không đổi."
Diệp Thiên Vân có chút mê hoặc, trí nhớ hắn không kém, cho nên bốc thuốc không thể sai, nhíu mày nói: "Ý tứ người là bảo con thử một lần?"
Ngũ Vĩ thoáng lắc đầu nói: "Ta nghe nói Thiếu Lâm từng truyền bá một phương thuốc, con nói xem có thể là phương thuốc con đang dùng?"
Diệp Thiên Vân vừa hai ngày trước mới nghe được, lúc này bật thốt ra: "Đại lực kim cương hoàn tàn phương?"
Ngũ Vĩ giật mình, nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân một lúc sau mới thần bí nói: "Con có biết? Ta hao phí một phen sức lực mới tìm hiểu đến, hay thứ con dùng thực sự chính là......." Lão không dám nói tiếp, ngược lại quay đầu nhìn quanh, hiển nhiên biết chuyện này vô cùng quan trọng.
Diệp Thiên Vân lắc đầu: "Phương thuốc này con phát hiện ra trong một quyển sách cổ, con cũng không biết Đại Lực Kim Cương hoàn tàn phương thế nào."
Ngũ Vĩ thả lỏng một chút, nghiêm túc nói: "Nếu có thể có phương thuốc này, dùng một vài phép so chiếu, ta tin tưởng chắc chắn tìm ra vấn đề, đến lúc đó nói không chừng có thể giải quyết nguyên nhân bệnh."
Diệp Thiên Vân suy nghĩ đến Quý Lưu trong hắc ngục, trong tay người này hẳn là có Tàn Phương. Nhưng không biết Nghiêm Hành làm gì khiến hắn bỏ đi. Nghĩ đến đây liền cười ha ha, thoải mái nói: "Đại lực kim cương hoàn tàn phương quả thực cọn biết ở đâu, nhưng......."
"Nhưng cái gì?" Ngũ Vĩ có chút kích động, chỉ cần Diệp Thiên Vân có thể tìm được thứ kia, tuyệt đối là vật báu vô giá. Lần trước hắn tiện tay mượn ra bách bổ lực tráng, bát tiên đan, la hán đan. Mấy loại dược này đều là trấn phái chi bảo của Võ Đang, đừng nói là người ngoài, ngay cả người trong phái cũng không nhất định biết được.
Nói đến vô giá có chút khoa trương, vài phương thuốc kia trợ giúp võ giả lúc luyện tập, hiện tại hình ý môn từ trên xuống dưới, đã dùng mấy loại dược liệu này.
Diệp Thiên Vân không nắm chắc sẽ không lộ ra, cho nên nói: "Không có gì, chuyện này từ từ, về sau nói."
Ngũ Vĩ không khỏi có chút thất vọng, đành gật đầu nói:" Thiên Vân con nhất định phải lưu ý, đây có thể là chìa khóa giải quyết căn bệnh của con."
Diệp Thiên Vân có thể thấy sự quan tâm trong mắt Ngũ Vĩ, cho nên an ủi lão vài câu, lại nói chuyện vài đề tài khác, hai người đã lâu không gặp tự nhiên có nhiều chuyện để nói.
Đến tận ngày hôm sau một vị đệ tử chạy vào đan phòng, thì ra là Nghiêm Hành đến mời Diệp Thiên Vân đến sau núi.
Diệp Thiên Vân không biết Nghiêm Hành có chuyện gì, không dám chậm trễ, đành vội vàng cáo biệt Ngũ Vĩ đi ra sau núi.
Mời tiến vao, liên thấy vài vị tông sư đều đứng ở đó trò chuyện, mỗi người trên mặt đều hé nét vui vẻ, Diệp Thiên Vân lập tức ôm quyền hành lễ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Nghiêm Hành phất tay, nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân cả nửa ngày, cười mà như không cười nói: "Thằng nhóc khá lắm, giấu diếm ta lâu như vậy."
Diệp Thiên Vân có chút ngạc nhiên, không khỏi hỏi: "Có chuyện gì vậy, sư bá tổ?"
Nghiêm Hành giả vờ giận dỗi nói: "Con một người chống lại cả môn phái đệ nhị thiên hạ Võ Đang, áp chế ngay cả mười vị Võ Đang tông sư, chuyện này ta sao chưa nghe con nhắc tới?"
Vô vi đạo nhân, Đinh lão quái chờ thần thái Diệp Thiên Vân, đều cười dài, có cao hứng có vui mừng, nhưng không có ý tứ trách cứ.
Diệp Thiên Vân trong lòng có chút ko biết nói sao, chuyện này chả lẽ hắn đi tuyên dương, nếu mình nói ra đầu tiên là nghi ngờ mình nói khoác, lại nói hắn không có khuynh hướng biến thái, lấy giết người làm niềm vui. Ngay cả giết hơn mười vị Võ Đang tông sư, thuần túy chỉ là bởi tình thế bức bách.
Người bị buộc đến đường cùng, chuyện gì cũng có thể làm ra.
Kỳ thật Nghiêm Hành không thể nói gì hơn là rất vừa lòng với hắn, Diệp Thiên Vân nội liễm không khoe khoang, đối với võ học có một loại ham mê, cũng có ý chí nghị lực hơn xa người thường.Thấy Diệp Thiên Vân mờ mịt, cười nói: "Chúng ta đã già, về sau hình ý môn phải nhờ vào đệ tử như con mới có thể vực dậy, phát dương quang đại."
Diệp Thiên Vân đầu đầy mờ mịt, lại nghe Vô Vi đạo nhân nói: "Thiên Vân, con hẳn là biết hậu sơn vẫn có ngăn cách với Hình ý môn. Hai bên mặc dù đều là người Hình Ý môn, nhưng ít lui tới lẫn nhau, hôm nay con đưa sư bá tổ về, muốn chấn chỉnh lại Hình ý môn."
Khúc Tông Hồ nói tiếp: "Đây cũng là ý nguyện nhiều năm, trước kia bởi vài chuyện, mà hai bên cũng chưa vội vã."
Nghiêm Hành đầu tiên là gật đầu, sau đó thản nhiên nói: "Ân oán trước kia liền cười cho qua, Hình ý học được nhưng gì, còn phải truyền lại cho đời sau, bằng không tổ sư gia truyền xuống nhưng lại không giữ được, vật chúng ta chính là tội nhân."
Vài vị tông sư tựa hồ đối với hai chữ "tội nhân'' này mẫn cảm, một đám đều cúi đầu không nói.
Diệp Thiên Vân biết một thế hệ Hình ý đã truyền thừa lại thập nhị quyền, bằng không hắn căn bản không có khả năng đến sau núi nhận truyền thừa, không ngờ Nghiêm Hành trở về lại trở thành chất xúc tác.
Nghiêm Hành nói chỉ một nửa, nhìn Diệp Thiên Vân không có chút gì ngoài ý muốn, mới nói tiếp: "Nếu là vài lão bất tử chúng ta liên hợp đưa con lên vị trí chủ vị, con thấy thế nào?"
Diệp Thiên Vân chấn động, Nghiêm Hành công nhiên nói ra những lời này, đại biểu vài vị tông sư đã bàn bạc qua. Làm hình ý môn chủ? Trong chốn võ lâm hiện tại, Hình ý nằm trong top ba, tuy rằng vị trí này rất nguy hiểm, nhưng lại có tiềm lực phát triển lớn, lấy tình hình phát triển hiện tại. Hình ý môn chỉ cần vai chục năm chắc chắn sẽ có bước nhảy vọt.
Vô Vi đạo nhân có chút chờ mong nói: ''Thế nào? Nếu con tin tưởng, chúng ta cùng con nháo một trận, Tiêu Hùng mặc dù là môn chủ hình ý môn, nhưng muốn nghịch thiên hắn còn chưa đủ tài."
Vài câu này tuy nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại đem tâm huyết vài chục năm của Tiêu Hùng hóa thành mảnh nhỏ. Một hai thế hệ hình ý môn, bình thường rất ít khi có hai tông sư xuất hiện, nhưng hiện tại có Diệp Thiên Vân, lại còn đằng sau có sáu vị tông sư, bối phận cao dọa người.
Tiêu Hùng cho dù danh chính ngôn thuận, nhưng không có sự ủng hộ của họ, cho dù có thủ đoạn cũng không đấu nổi thực lực tuyệt đối, chỉ cần vài vị tông sư mở miệng, hắn liền bị tước mất quyền lực.
Diệp Thiên Vân đối với đề nghị này rất giật mình, nhưng chỉ thuần túy là giật mình chứ không có loại cảm giác nào khác, hắn không đoán trước được là mấy vị tông sư muốn giao hình ý môn cho hắn.
Diệp Thiên Vân không muốn làm môn chủ, đây không phải sở thích của hắn, hắn càng không thích Tiêu Hùng, Tiêu Hùng tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn lão luyện, ở thời khắc quan trọng có thể hi sinh một vài đệ tử.
Nhưng mà, lấy tình trạng hiện tại, Tiêu Hùng chỉ sợ là người thích hợp nhất làm môn chủ, hắn thậm chí mạnh hơn thế hệ trước, thực lực hình ý môn không ngừng tăng lên, cũng là kết quả của sự nổ lực của hắn.
Diệp Thiên Vân tiến vào chốn võ lâm, luôn bị đánh giết, lẩn trốn. Vô luận thực lực hắn có cao bao nhiêu, nhưng vẫn có vô số đối thủ, như dòng sông vậy liên miên không dứt.
Nguyên nhân chân chính là ở hình ý môn, cho hắn một danh phận, lại chưa bao giờ chịu thay hắn một chút áp lực.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên Vân cười nói: "Kỳ thật con không thích hợp làm môn chủ, vô luận phương hiện nào, Tiêu Hùng cũng đều mạnh hơn con nhiều."
Vô Vi đạo nhân cùng Nghiêm Hành đều thất vọng, nhưng không có ngoài ý muốn, Diệp Thiên Vân là như thế, tâm tư hắn chỉ chuyên tâm học võ, đối với quyền lực không có hứng thú.
Vô Vi đạo nhân ho khan hai tiếng: "Con không làm môn chủ cũng được, nhưng phải có thân phận ở Hình ý môn, không thể giống như trước."
Không đợi Diệp Thiên Vân nói, Nghiêm Hành gật đầu, không thể cự tuyệt nói: "Không sai, Hình ý môn bỏ rơi con, hình ý môn tổn thất. Con rời đi khỏi hình ý môn, hình ý môn cũng tổn thất. Từ nay trở đi, con và Hình ý môn phải như một thể."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.