Chương trước
Chương sau
Cuồng Cảnh thân thủ nhanh nhẹn, tốc độ nhanh như tia chớp, tốc độ xuất chiêu của ông ta vượt quá cả phạm vi con người có thể làm được! Khi bóng hình của cả hai người xông đến nhau, thì tất cả mọi người đều tưởng rằng Diệp Thiên Vân không thể nào tránh được, ngay cả Trần Mễ Lạp trông thấy cũng giật mình thon thót.
Nhưng, Diệp Thiên Vân lại không có thái độ lo lắng như bọn họ, hắn đối với việc bản thân khổ luyện mấy tháng nay vô cùng tự tin, Hình Ý Hùng lấy từ những ưu điểm đặc trưng nhất của gấu, uy lực của nó mạnh khủng khiếp, vô cùng vô tận, trọng tâm của nó là ở eo, chỉ cần eo hơi vặn một cái, là có thể phát động cột sống, bả vai, toàn bộ sức mạnh được dồn hết vào cánh tay, bả vai.
Đúng vào giây phút này, chiêu thức của hắn đột nhiên biến đổi, Hùng Hình tuy ngắn, nhưng nó rất chú trọng vào giây phút bộc phát, Diệp Thiên Vân thu người tránh được song quyền ác hiểm của Cuồng Cảnh, nhưng tay của hắn vẫn vững vàng chộp vào cánh tay của đối phương.
Cuồng Cảnh thấy vậy liền dùng lực co tay lại, dưới sức ép của khuỷu tay hòng phá giải chiêu thức này của Diệp Thiên Vân, nhưng kết quả cánh tay của ông vẫn bị bàn tay của Diệp Thiên Vân bấu chặt lấy.
Cuồng Cảnh là một người kinh nghiệm thâm hậu, khi thấy sức mạnh kinh người của Diệp Thiên Vân thì ông ngay lập tức biến chiêu, nhưng không ngờ lại bị đối phương khống chế! Sắc mặt của ông hơi có chút biến sắc, sau đó hai tay biến thành song chưởng chữ bát xoáy ngược lại ra phía ngoài, đồng thời chân trụ đưa sang ngang một bước hòng thoát khỏi họng kìm của Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân xuất chiêu Hùng Hình, bả vai và tay mặt của hắn ứng chiếu cho nhau, các cơ bắp ở cả bắp tay căng cứng, cánh tay của hắn bây giờ chắc như một cánh cung, tiếp sau đó hắn lắc nhẹ bả vai một cái, Hùng Hình hiện lên, trông như một con gấu đen to lớn hung dữ vừa mới xuống núi tìm mồi.
Cuồng Cảnh lúc này muốn biến chiêu nữa, nhưng đã quá muộn, chỉ thấy thân hình của Diệp Thiên Vân lách vào dưới bụng của ông, Cuồng Cảnh lập tức hiểu ra tình hình không ổn, ông định đưa tay ôm ngực, thì đã cảm thấy thân hình của mình như bị một chiếc xe tải nặng mấy chục tấn húc thẳng vào người.
Hai người vốn đã muốn động thủ với nhau từ lâu, nhưng Diệp Thiên Vân và Cuồng Cảnh giao thủ với nhau đúng là quá hấp dẫn, hấp dẫn đến độ mọi người không còn cảm thấy có ai ở đây ngoài bọn họ nữa. Tất cả mọi người chỉ thấy Diệp Thiên Vân giang tay, lách người một cái, Cuồng Cảnh đã bắn ra xa như một chiếc diều đứt dây, một luồng kình lực mạnh khủng khiếp hất văng cả thân hình của Cuồng Cảnh ra xa.
Các võ giả đều bị thân thủ của Diệp Thiên Vân làm cho mắt chữ o, mồm chữ a kinh ngạc vô cùng! Ai cũng không thể ngờ được thực lực của hắn lại có thể đạt được đến mức độ kinh người như vậy, miệng của Trần Mễ Lạp há hốc ra, có vẻ như nhét được cả năm sáu quả trứng vào trong đó, hai mắt trợn tròn, không nói nên lời.
Khởi đầu với gấu, hạ thủ với Ưng, sấp ngửa là âm dương tương hợp, Hùng Hình của Diệp Thiên Vân từ đó mà xuất ra, tiếp theo sau đó là Ưng Hình cũng hiện ra ngay sau đó, thân thể của hắn từ Hùng Hình bay tới theo quán tính, bắn người sát đến bên của Cuồng Cảnh, hai chân hơi chạm xuống đất, chân phải của hắn đã nhấc lên thêm một bước, đồng thời chưởng của Hùng Hình xuất thần biến thành quyền, nội lực xoắn theo khuỷu tay kéo lên đánh ra.
Khi Diệp Thiên Vân tự tu luyện một mình, thì hắn xuất toàn lực, lúc này là lúc thập tử nhất sinh của hắn, nên sức hắn phát ra mạnh như sóng vỗ bờ, chưởng bên trái cũng đồng thời xuất đến, năm ngón tay biến thành móng vuốt của một con chim ưng, chưởng tâm hướng lên vồ thẳng tới, cú chộp này chụp đúng vào bả vai của Cuồng Cảnh, toàn bộ sức mạnh của hắn dồn vào đây, cắm chặt vào những thớ cơ trên vai Cuồng Cảnh, ngón tay bám chặt lại, vặn một cái, thế là một mảng thịt sống được vặt xuống một cách phũ phàng.
Cuồng Cảnh lúc này cũng lại lãnh trọn một quyền của Hùng Hình, cảm thấy xương cốt trong người như tan rã hết ra, cú đấm của hắn chẳng khác nào cái chầy đập vào một con cua nhỏ bé, Cuồng Cảnh lúc này không ngờ Diệp Thiên Vân sử dụng chiêu kết hợp như vậy, đau đớn vô cùng, cho dù là người bằng sắt cũng không thể nào chịu nổi hai đòn chí mạng như vậy.
Những võ giả trong Hắc ngục đều không hiểu nhiều lắm về Diệp Thiên Vân, ngày thường ở trong ngục Diệp Thiên Vân rất ít được người khác chú ý đến, ai ngờ thân thủ của hắn lại kinh khủng và tàn nhẫn đến như vậy. Không ít người đều cảm thấy lạnh sống lưng khi trông thấy những miếng ra đòn này của hắn, còn những vị tông sư đều nhận ra được Diệp Thiên Vân vừa kết hợp hai chiêu Hùng Hình và Ưng Hình, đây mới chính là phương pháp bí truyền của Hình Ý Môn, chả trách chỉ mới xuất thủ thôi mà Cuồng Cảnh đã bị thương nghiêm trọng như vậy rồi.
Cuồng Võ cùng với mấy người còn lại, sau khi thấy Cuồng Cảnh bị đánh văng ra xa như vậy cũng đã động thân xuất thủ, đến khi Ưng Hình của Diệp Thiên Vân vừa hạ xuống thì bọn họ cũng đã xông lên phía trước rồi, Cuồng Võ trông thấy Cuồng Kính bị đánh thảm hại như vậy cũng quặn lòng đau đớn, ông lao đến bên Diệp Thiên Vân hét lớn: "Chiêu thức của ngươi quả là tàn nhẫn!" Nói xong liền bổ chưởng hướng thẳng đến Diệp Thiên Vân.
Thiếu Lâm Tự người đông, nhưng người trong Hắc ngục cũng đông không kém, Trần Mễ Lạp và mấy người Thanh Linh Đạo Nhân cũng thấy Thiếu Lâm Tự bắt đầu động thủ thì bọn họ liền xông đến hỗ trợ, ngăn trước mặt mấy vị Cuồng Tăng thay cho Diệp Thiên Vân, Trần Mễ Lạp thét lên một tiếng: "Bọn bay còn biết xấu hổ nữa hay không hả! Anh em xông lên cho bọn chúng một trận!"
Trần Mễ Lạp vừa chửi mấy vị Cuồng Tăng của Thiếu Lâm Tự, vừa hô hào mọi người xông đến, khi Diệp Thiên Vân vừa động thủ với Cuồng Cảnh thì Trần Mễ Lạp cũng đã làm xong công tác liên lạc, lúc này vừa nghe ông hô hào như vậy, thì mấy người võ giả trong Hắc ngục đã tách thành từng tốp, hướng về bốn phương mà đào tẩu.
Mấy người Thiếu Lâm Tự lúc đầu định dùng thế bao vây quần hung Hắc ngục, nhưng không ngờ chỉ trong nháy mắt mà bọn họ lại thay đổi kế hoạch nhanh đến thế, ai cũng không ngờ tới là quần hùng lại tách thành từng tốp nhỏ trốn chạy bốn phương tám hướng như vậy.
Thân hình của Cuồng Cảnh rơi đánh bộp xuống đất, như là phát súng làm hiệu, cả hai bên đều đồng thời hành động.
Diệp Thiên Vân cũng không màng đến những chuyện khác, hắn lấy hết sức bình sinh liều mạng chạy một mạch, bởi vì sau lưng của hắn lúc này là Cuồng Chỉ và Cuồng Võ đang bám đuổi theo hắn vô cùng gắt gao, cũng may cho hắn là Cuồng Vô lúc này phải ở lại để chăm sóc vết thương cho Cuồng Cảnh, nếu không thì với thân pháp của Cuồng Vô, hắn đã không thể nào tháo chạy được nữa rồi.
Lần này Hùng Ưng Hợp Diễn làm cho Diệp Thiên Vân cảm thấy sung sướng vô cùng, khi hai chiêu này tách rời nhau ra thì uy lực giảm đi hơn nửa, nhưng nếu kết hợp lại thì uy lực vô cùng, nếu như cứ tiếp tục luyện tập thì hiệu quả sẽ còn cao hơn rất nhiều nữa.
Diệp Thiên Vân trước khi bị bắt đến đây, thì hắn luôn thất thế trước Cuồng Cảnh, nhưng sau khi vào đến trong Hắc ngục luyện tập, thì hắn đã có những tiến bộ khủng khiếp, hắn bây giờ dám vỗ ngực đoán chắc rằng, chỉ cần cho hắn có thời gian luyện tập, đỉnh cao của võ học chắc chắn sẽ nằm trong bàn tay của hắn.
Hậu viện của Thiếu Lâm Tự lúc này hỗn loạn vô cùng, các võ giả của Hắc ngục chạy loạn hết cả lên, còn có những người cả gan chạy đến Điện của Thiếu Lâm chơi trò trốn tìm với mấy tên giặc trọc nữa chứ.
Diệp Thiên Vân thì không dám nhàn nhã như mấy người kia, bởi vì hắn biết hắn chỉ cần dừng chân lại một chút thôi là cuồng phong bạo vũ sẽ ập đến đầu của hắn. Chính vì vậy màlúc này hắn dồn hết sức mạnh xuống đôi chân của mình, ngoằn nghoèo mấy đường tách khỏi sự theo đuổi của hai vị Cuồng Tăng, phóng mình bay qua bức tường của Đạt Tiền Viện.
Sau khi bay người vào bên trong của Đạt Tiền Viện, Diệp Thiên Vân liền trông thấy cách đó không xa là đoàn khách du lịch đến đây thăm quan, cung lễ, hắn ngay lập tức chui người vào giữa đám người này, lúc này đây hắn mới nhẹ lòng đi chút ít, các tăng nhân của Thiếu Lâm Tự dù muốn giết hắn, nhưng cũng không dám hạ thủ giữa nơi đông người như vậy.
Cho dù trời còn sớm tinh mơ, nhưng hương khách đến thăm quan Thiếu Lâm Tự vẫn rất đông, Diệp Thiên Vân không hề lo sợ có người phát hiện ra hắn, võ giả không bao giờ được phép động thủ trước mặt người thường như vậy.
Diệp Thiên Vân biết mình lúc này đã an toàn, liền ngoái đầu lại nhìn, hắn muốn xem xem quần hùng đã thoát được ra khỏi hậu viện hay chưa, nhưng kết quả có phần thất vọng, bởi vì bây giờ chỉ có một mình hắn là thoát được ra ngoài này. Nhưng một lúc sau thì hắn đã phát hiện ra Trần Mễ Lạp cũng đã trà trộn vào đám khách du lịch, phía sau ông ta lúc này còn có gương mặt quen thuộc của hai vị võ giả Hắc ngục khác nữa.
Diệp Thiên Vân suýt chút nữa thì cười sặc lên, Trần Mễ Lạp cũng đã nhìn thấy Diệp Thiên Vân, ông liền kéo hai người kia đi đến bên hắn.
Điều quan tâm nhất của Diệp Thiên Vân lúc này là có bao nhiêu người đã thoát khỏi ra ngoài này, nên khi Trần Mễ Lạp đến gần bên hắn, hắn liền lên tiếng hỏi: "Chỉ có mỗi mấy người chúng ta thôi sao?"
Mặt của Trần Mễ Lạp lúc này mồ hôi nhễ nhại, rõ ràng là ông rất mệt, mất bao nhiêu công sức mới chạy ra được bên ngoài, thở hổn hà hổn hển đáp: "Chúng ta cứ đợi ở đây xem xem đã, ta nghĩ chắc mọi người cũng sẽ thoát ra ngoài này hết thôi!"
Vừa lúc hai người dứt lời, thì hậu viện của Thiếu Lâm Tự đột nhiên khói bay mù mịt! Khách du lịch đến đây thắp hương đều bị làn khói đó thu hút, sắc mặt của Trần Mễ Lạp trở nên trắng bợt, ông ta nhìn vào đám khói đen kịt bốc lên cuồn cuộn đó chầm chậm nói: "Chắc chắn là bọn họ rồi! Thật đúng là không phải tay vừa!"
Diệp Thiên Vân nhìn vào đám khói thì biết ngay sự việc lúc này đối với hắn là vô cùng bất lợi, vì mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, về sau Thiếu Lâm Tự sẽ tính sổ hết lên đầu của hắn! Đốt chùa Thiếu Lâm thì mối thù này chắc chắn là rất lớn.
Chỉ một loáng sau, thì thấy Nghiêm Hành, Thanh Linh Đạo Nhân, Thường Ba và những người khác cũng đã phi thân ra bên ngoài tường! Còn có những võ giả khác trên tay còn sách thêm một ít đồ. Diệp Thiên Vân còn nhớ rất rõ mấy vị võ giả này khi ra khỏi Hắc ngục có mang gì theo bên người đâu, vậy mà bây giờ ai cũng cầm một món đồ trên tay, chắc chắn đây là đồ cướp được trong chùa Thiếu Lâm rồi.
Khi bọn họ vừa mới ra đến bên ngoài, thì Thiếu Lâm cũng từ cổng chính đuổi theo đến nơi, Cuồng Võ là người đi đầu tiên, nhưng khi ra đến bên ngoài này trông thấy du khách tràn lan ở đây, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Chần chừ một lúc sau, ông ta mới chậm rãi a di đà phật nói: "Hôm nay Thiếu Lâm gặp hỏa hoạn, mong các vị du khách vui lòng xuống núi cho!"
Trần Mễ Lạp lúc này mới hứ lên một tiếng lạnh lùng nói: "Bọn tôi vừa mới mua vé hết mất hơn trăm tệ, còn chưa kịp thắp hương gì cả, giờ lại đuổi chúng tôi xuống núi, Thiếu Lâm Tự không biết làm ăn cái kiểu gì vậy?"
Câu nói này của Trần Mễ Lạp làm cho bao nhiêu du khách ở đây cũng cảm thấy tức anh ách, Cuồng Võ thấy vậy tức đến nổ đom đóm mắt, ông đi thẳng vào giữa đám người thét lên vang như sấm rền: "Trần Mễ Lạp! Ngươi tưởng là bọn ta không dám động thủ hay sao hả?"
Du khách bị tiếng thét này của Cuồng Võ làm cho giật mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, Diệp Thiên Vân lúc này biết Cuồng Võ tuy mạnh mồm như vậy, nhưng cũng chẳng dám ra tay, nên nói: "Cuồng Võ! Đây là Tiền Viện, có giỏi thì cứ việc động thủ đi!"
Cuồng Võ lúc này bị kẹp ở giữa, không biết nên làm thế nào cho phải, theo tình hình trước mắt thì Thiếu Lâm Tự vô cùng bất lợi, võ giả của Hắc ngục lúc này đã trà trộn lẫn vào trong đám du khách cả rồi, một khi động thủ chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng vô cùng xấu đến Thiếu Lâm, không cẩn thận thì bọn tù này lại còn đại khai sát giới, Thiếu Lâm Tự trở thành nơi chém giết người, về sau ai còn đến đây nữa, cảnh sát và chính phủ chắc chắn cũng không thể nào bỏ qua chuyện này. Nhưng không bắt bọn tù này lại thì Cuồng Võ lại không cam tâm, những nhân vật này một khi trở lại giang hồ, thì đó lại là một kiếp nạn vô cùng lớn với võ lâm. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Đang trong lúc không biết nên giải quyết ra sao, thì từ xa vang lên: " Đại Sư Dũng Tín đến rồi! Đại Sư Dũng Tín đến rồi!" Chỉ mấy câu nói này thôi cũng đủ để cho các du khách hùa về phía Dũng Tín! Dũng Tín là một người nổi tiếng, có ảnh hưởng rất lớn.
Dũng Tín vừa mới xử lý xong mấy việc ở phòng phương trượng, kết quả là biết được hậu viện bị cháy, lo sợ võ giả Hắc ngục chạy ra tiền viện nên ông ta vội vã chạy đến đây, khi đến nơi ông ta liền tiến đến trước mặt Cuồng Võ, rồi cúi người thi lễ nói: "Các vị thí chủ! Lão nạp vừa mới nghe tin hậu viện của Thiếu Lâm bị cháy, hôm nay sẽ đóng cửa tham quan, mong các vị hãy xuống núi, trực tiếp đến nơi bán vé lĩnh tiền trả lại!"
Tiếp theo sau đó Dũng Tín liền đưa mắt lên nhìn vào đám người của Diệp Thiên Vân, thở dài bất lực nói: "Ân oán bao đời bao giờ mới dứt! Các vị vốn là bằng hữu của Thiếu Lâm, nên chúng ta tạm thời lui một bước, không được phép sát hại vô cớ, lão nạp đứng ra bảo đảm sự an toàn cho các vị!"
Diệp Thiên Vân nghe ra được Dũng Tín đã có ý nhún nhường, đây cũng có nghĩa là Thiếu Lâm Tự đã nhận thua, tất cả võ giả đã được bảo đảm an toàn rời khỏi đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.