Tim Diệp Thiên Vân vừa mới nguội đi thì lại bị Nghiêm Hành đốt cho nóng lên, có thể học được Hình Ý quyền thì hắn đương nhiên là nguyện ý. Đối với công phu của những môn phái khác, cho dù dạy hắn thì hắn nói không chừng còn phải suy nghĩ đã. Cho dù là võ học chi lộ tương dung tương thông, nhưng hắn không có nhiều thời gian để nghiên cứu môn công phu khác. Trong loại quá trình này, thời gian bất tri bất giác sẽ bị lãng phí, không bằng luyện thật vững chắc thứ mà bản thân đã học được. Sau khi Nghiêm Hành nói ra những lời này, đồng dạng cũng hơi lãnh tĩnh lại, tựa hồ như là đang cân nhắc xem Diệp Thiên Vân rốt cuộc là thích hợp tiếp nhận truyền thừa hay không. Qua một lát, lão lại nói như kể chuyện xưa: "Kỳ thực năm đó bọn ta học nghệ tổng cộng có mười hai người, mỗi người học được một hình. Khi truyền thừa Thập nhị hình thì phi thường hoàn mỹ. chỉ đáng tiếng là thời đó quá hỗn loạn, ngoại địch nội loạn, kết quả là người chết người bị thương. Cho tới hôm nay, Hình Ý truyền thừa không ngờ chỉ còn lại một nửa!" Diệp Thiên Vân không ngờ lại trước tiên lại giảng kinh lịch cho mình, hiện giờ đời thứ nhất của Hình Ý môn chỉ còn lại năm vị, thực sự là vô cùng cảm thán về chuyện này. Nghiêm Hành liếm liếm môi, có chút cay đằng nói: "Kỳ thực nói ra thê thảm nhất không phải là người bị chết, mà là Đinh sư đệ của ta! Năm đó vì trượng nghĩa xuất thủ, kết quả bị đả thương hạ thân, cả đời này sống không được hoàn chỉnh. Chuyện của Đinh lão quái, Diệp Thiên Vân có ấn tượng rất sâu, bởi vì giọng nói của lão vô cùng lanh lảnh, bình thường lại thêm khép kín. Hơn nữa lúc học võ ở hậu sơn, Ưng lão quái còn từng nhắc tới chuyện này." Diệp Thiên Vân rất hiếu kỳ, hỏi: "Vậy sư tổ vì sao lại vào đây, Vô Vi tổ sư bọn họ chẳng lẽ không biết tới sư tồn tại của người ư?" Nghiêm Hành có chút buồn bã nói: "Chuyện này nói ra thì thật là xấu hổ. Năm đó Hình Ý môn mở lại không lâu, có rất nhiều chuyện đều cần môn phái võ lâm giúp đỡ. Kết qua ta phát hiện Thiếu Lâm ở trong bóng tối âm thầm tìm mọi cách cản trở, thế là liền cùng một vị sư đệ tới Thiếu Lâm lý luận. Bọn chúng không đồng ý thì thôi đi, còn nói Hình Ý đối với võ lâm có trăm hại chứ không được một điều lợi. Hai người bọn ta tức giận quá, liền đả thương thủ tọa của Đạt Ma viện. Kết quả chưa chạy thoát được xuống núi thì đã bị bắt. Chỉ đáng tiếc lúc đó hai người chúng ta đầu óc không được bình tĩnh, cho rằng bằng vào công phu bản thân là có thể ở Thiếu Lâm giết ba vào ba ra..." Lưu phái của võ thuật không phải là bất kỳ ai có thể quyết định. Diệp Thiên Vân cũng không hiểu Thiếu Lâm vì sao lại độc tài như vậy, thấy Nghiêm Hành nhắc tới tâm sư đau lòng, chỉ đành khuyên: "Xin sư tổ bảo trọng thân thể!" Nghiêm Hành không nói gì, một lúc sau mới cười nói: "Hôm nay vốn là muốn dạy ngươi võ công, kết quả nói một lúc thì lại lạc đề. Người già mà, chỉ hay hồi tưởng, đầu óc không còn dùng được nữa rồi!" Diệp Thiên Vân cũng không muốn kích thích lão nữa, liền khuyên bảo: "Chuyện của quá khứ thì cứ để cho nó qua đi, trong nhân sinh luôn có một số chuyện khiến người ta phải hối hận!" Nghiêm Hành ở bên đó cười ha ha, tựa hồ như sự u ám trong người nhờ câu nói của Diệp Thiên Vân mà tiêu tán đi nhiều, liên quay về chủ đề: "Một hình này, chính là hùng hình (gấu hình),ngươi có muốn học không?" Diệp Thiên Vân biết đây là một loại nghi thức truyền thừa, vì ở đây không thể quỳ bái, lập tức thi lễ nói: "Xin sư tổ có thể truyền cho con hùng hình!" Nghiêm Hành xua tay, nghiêm mắt nói: "Ở đây cũng không cần những quy củ đó! Ưng Hùng cạnh chí, thủ pháp vi quyền, âm dương ám hợp, Hình Ý chi nguyên! Không biết câu này ngươi có từng nghe thấy chưa?" Diệp Thiên Vân cố nén sự kích động trong lòng, không ngờ Nghiêm Hành nói truyền là truyền ngay, lập tức gật đầu: "Có từng nghe nói, Ưng hình và Hùng hình đều là hai hình cực kỳ quan trọng trong Thập nhị hình." Nghiêm Hành "ừ" một tiếng, lại nói tiếp: "Không sai, vậy ngươi nói xem hai hình này vì sao lại quan trọng?" Diệp Thiên Vân đối với Hình Ý há miệng ra là nói được, nhưng hắn làm việc, nói năng đều luôn rất cẩn thận, sau khi suy nghĩ một lúc ở trong đầu mới nói: "Trong quyền phổ cũ có cách nói "ưng hùng cạnh chí, thủ pháp vi quyền, âm dương ám hợp, Hình Ý chi nguyên." Điều này chứng tổ Hình Ý quyền chỗ nào cũng không thoát khỏi được thế lên xuống, co duỗi của ưng hùng, mục đích là lấy thần ý của chúng mà luyện ra lực đàn hồi chấn thiên." Nghiêm Hành đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói: "Các mà ngươi nói chỉ là bên ngoài, câu này quan trong ở "âm dương ám hợp". ám là có ý ngầm bên trong, không phải là ý tứ rõ ràng. Tiến thoái, lên xuống của Hình Ý quyền, đều là hàm chứa hoàn thành, do đó có cách nói "tạt ngang mà không thấy ngang, lướt mà không thấy lướt", cũng có "đánh mà thủ, thủ mà đánh!", "tránh là tiến, mà tiến là tránh". Hình Ý diệu là diệu ở tập hợp công thủ lên một người." Diệp Thiên Vân lập cảm thấy huyền diệu, những lý luận này hắn bình thường đều thuộc nằm lòng, nhưng bảo hắn nói ra thì lại có chút mập mờ. Có thể thấy trong thể hội đối với Hình Ý vẫn còn rất nhiều thiếu sót, đúng là võ học không bờ bến. Nghiêm Hành thấy hắn khổ sở suy nghĩ, liền nói khẽ một tiếng: "Vừa rồi ngươi giao thủ của Huyền Chung, ta chỉ nhìn thấy công chứ không hề nhìn thấy thủ, phải biết thủ tức là công, công tức là thủ, hai thứ chuyển hóa lẫn nhau!" Nghiêm Hành đại khái là nói tới chỗ hứng trí, đứng dậy đi đi lại lại ở trong phòng, này ra tam thể thức rồi quát khẽ với Diệp Thiên Vân: "Nhìn kỹ này! Hình Ý quyền lấy uy lực vô cùng của hai cánh tay dài của gấu, dưới cánh tay là hông, hông vừa vận lực, thôi động phần lưng, cánh tay vận đông. Thân lực tới tay, vai. Hùng hình là học được từ cánh tay móc vào trong, khửu tay chui vào trong, lực lượng không thể xem nhẹ!" Nói xong liền đột nhiên sử ra hùng hình. Diệp Thiên Vân qua khung cửa sắt, nhìn rõ thân pháp của Nghiêm Hành, đáng tiếc là khóa sắt ảnh hưởng tới động tác của cánh tay, chỉ có thể nhìn thấy một nửa, cái này không thể không nói là một điều đáng tiếc!" Nghiêm Hành bị xiềng xích trói buộc, không thể hoàn toàn thi triển ra, đành cưới nói: "Cái mà chúng ta có là thời gian! Sau này mỗi tuần vào lúc được ra ngoài, có thể luyện hùng hình! Sau khi ngươi quen thuộc rồi, thì ta lại dạy ngươi những thứ khác! Ưng Hùng là hai hình vì đơn nhất, do đó mới có cách nói lên là hùng, mà xuống là ưng! Chỉ có luyện tốt hai hình này thì mới có thể thử hùng ưng hợp diễn!" Diệp Thiên Vân vốn là bởi vì xích sắt mà sầu não, ai ngờ Nghiêm Hành còn dạy hắn ưng hùng hợp diễn, lập tức máu dồn lên mặt, kích động không thể kiềm chế được. Ưng là mãnh cầm, thường lượn vòng trên không, nhìn thấy thú cầm thì thì mắt lườm một cái, cầm thú khó chạy. Vì bay nhanh, móng sắc, lực mạnh, gió không thể cản, do đó người luyện Hình Ý học cái tinh trong việc bắt tóm, cái duệ trong liếc mắt của nó. Text được lấy tại Truyện FULL Hùng là mãnh thú tuy tính trì độn, nhưng lấy sức mạnh để xưng hùng. Cố tình đứng như người, gáy vươn thẳng, vai rủ xuống, hai cánh tay vung một cái, cây cối phải gãy lìa, con người học theo lực vươn gáy, vung tay của nó, huấn luyện lâu dài để đề thăng sức lực. Có thể hợp nhất hai hình, tất nhiên là chuyện mà Diệp Thiên Vân rất hưng phấn. Từ trước tới giờ trong mười hai hình, Ưng hình là hắn ít dùng nhất, chủ yếu là vì hơi có chút đơn nhất, hiện tại hợp ưng hình và hùng hình làm một, uy lực không cần nghĩ cũng biết. Nghiêm Hành thấy vẻ mặt hưng phấn trên mặt Diệp Thiên Vân, cũng bị hắn đả động, mỉm cười nói: "Kỳ thức Hình Ý có rất nhiều bí pháp, chỉ cần ngươi có thể luyện tốt những gì ta dạy, đời này nhất địch sẽ nhận được lợi ích vô cùng. Trong một tháng thời gian, Diệp Thiên Vân tổng cộng ra ngoài bốn lần. Trong bốn lần này, Nghiêm Hành chỉ điểm thêm cho động tác của Diệp Thiên Vân, hơn nữa còn chỉ ra chỗ thiếu sót trong đó. Vào tuần đầu tiên, Nghiêm Hành cũng từng mất đi lòng tin đối với Diệp Thiên Vân. Dẫu sao thì thời gian chỉ điểm cũng quá ít, một hình này không biết phải luyện bao nhiêu thời gian, cho nên trong lòng cực kỳ nôn nóng. Quả nhiên Hùng hình mà Diệp Thiên Vân luyện không được coi là tốt, Nghiêm Hành trong lòng có chút thất vọng. Nhưng tới tuần thứ hai, lại phát sinh thảy đổi có tính nghịch thiên. Diệp Thiên Vân từ sai lầm đầy rãy, tới định hình chính xác cơ bản, chỉ cần dùng bảy ngày. Ngay cả Nghiêm Hành cũng không dám tin, thời gian bảy ngày không ngờ lại có được thay đổi lớn như vậy, vào lần chỉ điểm thứ hai, hùng hình của Diệp Thiên Vân chỉ có hai chỗ khuyết điểm về phát lực. Đến tuần thứ ba, thì đã đạt được trình độ kinh người, ngay cả Nghiêm Hành cũng không tìm rất bất kỳ sơ hở nào. Diệp Thiên Vân phát huy cảm tri tới mức thỏa chí. Kỳ thực khi Nghiêm Hành diễn lần đầu tiên thì hắn đã khắc sâu Hùng hình vào trong đầu rồi. Sau khi về tới ngục giam, không ngừng phân tích ở trong đầu, so sánh và bắt chước. Ngoại trừ luyện tập thân thể ra, Diệp Thiên Vân mỗi ngày đều diễn lại cả vạn lần ở đầu, đây cũng là nguyên nhân mà hắn có thể thuật lợi hoàn thành hùng hình. Nghiêm Hành trong một tháng này, để thể hội sâu sắc cự cuồng nhiệt và cố chấp của Diệp Thiên Vân đối với võ học. Mỗi ngày khi mở mắt ra đã phát hiện Diệp Thiên Vân đang luyện tập động tác. Tới buổi tối khi đi ngủ vẫn không dừng lại. Mỗi ngày chỉ có hai mươi tư tiếng, Nghiêm Hành có thể khẳng định mỗi ngày hắn chỉ ngủ có hai tiếng, càng kinh dị hơn là với cường độ khủng bố như vậy, không chỉ không hề có vẻ mặt mệt mỏi, ngược lại còn thần thái sáng lạng, khiến người ta nghĩ mãi cũng không thông. Một ngày hai ngày, có thể quy kết là tâm huyết dâng trào, thế nhưng cả một tháng không ngừng, ngay cả Lý Duy Phong của Không Động cũng phải bội phục gọi một tiếng "Diệp tiểu ca", Nghiêm Hành cùng bị loại tinh thần này đả động, ra sức dạy Diệp Thiên Vân. Điều kiện trong ngục giam tuy gian khổ, nhưng Diệp Thiên Vân lại không thể nhận thấy một chút nào, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn so với thế giới bên ngoài. Mỗi ngày tất cả tinh lực đều đặt trên võ học, không có bất kỵ lo lắng nào khác, cũng không hề bị ràng buộc bởi những việt vặt vãnh, hắn thậm chí còn cảm thấy thoải mái hơn so với ở bên ngoài. Trừ có lúc lo lắng cho Hứa Tình ở bên ngoài, thời gian của hắn mỗi giây mỗi phút đều không hề bị lãng phí. Kim Chung Tráo trong một tháng này cũng tăng tiến mạnh, Diệp Thiên Vân quanh quẩn mãi ở tầng thứ bảy, do bình thường sự tình quá nhiều, lại không có điều kiện lợi dụng dược vật để hành công, cho nên một mực đều ở giai đoạn sơ cấp. Thời gian một tháng này, đem tinh thần và dược vật song trọng thứ kích hợp hai làm một, khiến hắn tăng tiến như hỏa tiễn. Ngày hôm nay vào lúc biểu diễn, Diệp Thiên Vân cảm thấy Hùn hình đã có sở thành. Khi cùng người ta giao thủ, có thể dùng một chiêu này để thử. Trong võ thuật học được một chiêu không có nghĩa là có thể sử dụng, cái mà hắn cần là ngàn vạn lần ma luyện, suy nghĩ, lĩnh hội, mới có thể biến thành thứ của mình. Nghiêm Hành ở bên cạnh sau khi nhìn thấy hùng hình của Diệp Thiên Vân, hận không được đem cả trí nhớ của mình truyền hết cho hắn. Có thể trong thời gian ngắn ngủi lĩnh hội ra Hùng hình, cái này không chỉ cần thiên phú mà còn cần sự chăm chỉ. Sau khi Diệp Thiên Vân dừng tay thì lập tức nói: "Hùng hình của ngươi đã có bộ dạng rồi, cái còn thiếu là thực chiến, không cần phải tốn thời gian để đơn luyện nó nữa, tối này ta sẽ đem hùng ưng hợp diễn dạy cho ngươi." Diệp Thiên Vân gật đầy, những gì hắn làm trong một tháng này đều rất đáng giá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]