Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên Vân không thông minh, nhưng mà hắn cũng biết, mới đến một nơi mới, phải biết nhẫn nhịn, nhưng mà còn có một điều quan trọng hơn đó là phải khẳng định vị trí của mình.Ấn tượng đầu tiên của rất quan trọng, nếu như người trong ngục coi thường hắn, như vậy ai cũng sẽ bắt nạt hắn. Phải cứng rắn một chút sau này sẽ dễ sống hơn, phải để cho mọi người thấy, hắn có can đảm phá vỡ quy tắc thì không kẻ nào dám bắt nạt hắn.
Giám sát trưởng lúc này có thể nhìn ra mục đích của Diệp Thiên Vân, hắn tin rằng đa số mọi người đều nhìn ra. Mặc dù lý do này không chính đáng lắm, thậm chí là có chút buồn cười, nhưng hắn vẫn nói ra. Một quả trứng nhưng mà Diệp Thiên Vân lại dám vì một chuyện nhỏ này mà gây chuyện..
Giám sát trưởng tựa hồ có chút khó xử, hít sâu một hơi, vuốt vuốt đầu, nhìn Diệp Thiên Vân nói:"Ngươi to gan thật đấy, nơi này là ngục giam, bất kể là đánh nhau vì cái gì cũng không được. Trước khi ngươi đến đây, không ai dám quấy rối!Nhưng mà hành vi của ngươi ta không lấy làm kinh ngạc, bởi vì ngươi từ khi ở bên ngoài cũng đã như thế, ta rất phục dũng khí của ngươi, nhưng đồng thời ngươi chuẩn bị chấp nhận hình phạt đi!"
"Giam bảy ngày cùng tên kia!" Giám sát trưởng chỉ tay về phía Hồng Hữu đang nằm trên mặt đất, nhẹ nhàng cười nói:"Ta tin các ngươi sẽ ở với nhau hòa thuận!"
Tuần tra có chút không dám tin vào lỗ tai của mình, chỉ vào hai người hỏi:"Giam hai người này với nhau?"
Sau lưng không ít phạm nhất thời bị tin tức này làm cho kinh ngạc, phải biết rằng phòng giam chỉ dài có hai thước, rộng hơn một thước một chút. Một người bị giam cũng đã quá mức chịu đựng, nhưng hai người bị giam bên trong, quả thực đúng là không dám nghĩ tới. Huống hồ nơi đó lại toàn phân, so với WC công cộng còn không bằng, nhốt hai người to cao vào đó......
Giám sát trường làm như không có chuyện gì xảy, chậm rãi nói:"Ta muốn chứng minh, người với người trong những lúc như thế sẽ hòa thuận với nhau, có lẽ bảy ngày sau, các ngươi sẽ hiểu lời ta nói. Đưa bọn họ đi."
Hai vị tuần tra tiến đến kéo Diệp Thiên Vân đi. Mấy vị khác thì đến cạnh Hồng Hữu, hung hăng đá cho hắn mấy phát, đánh thức hắn dậy.
Sau khi tỉnh dậy, Hồng Hữu vẫn còn hơi mơ màng nhìn về bốn phía, hiển nhiên bị điện giật không nhẹ, hai tên tuần tra dựng hắn dậy.
Giám sát trưởng nói:"Sau này trong này, ta không muốn nhìn thấy bất kì một cảnh đánh nhau nào nữa."
Diệp Thiên Vân không biết sắp sửa bị phạt như thế nào, nhưng mà thấy nét mặt mọi người nhăn nhó, hắn cảm thấy có vẻ như rất đáng sợ. Lúc đi ngang qua chỗ Cổ Phàm hắn nhìn thoáng qua, trong ánh mắt cũng không toát lên gì khác thường.
Cổ Phàm bị Diệp Thiên Vân nhìn đến rợn tóc gáy, hắn không dám nhìn thẳng vào Diệp Thiên Vân. Không biết hai người kiếp trước có ân oán, vừa rồi khi động thủ, hắn đã nhận ra Diệp Thiên Vân.
Mục đích của Cổ Phàm khi tới đây rất đơn giản, lần trước tại Băng Thành, bởi vì ra tay đánh lén ngộ sát Võ Đang điện chủ. Hắn biết Võ Đang chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn, nên sau khi suy nghĩ, hắn muốn đến đây! Võ Đang có lợi hại mấy, cũng không có khả năng đến đây gây phiền toái. Cho nên hắn đến đây với hi vọng sống sót, hơn nữa hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần sống đến già ở đây.
Nhưng không ngờ rằng, Diệp Thiên Vân lại xuất hiện ở đây, hơn nữa lại vào đây nhanh như vậy, làm loạn cả nhà giam! Trong sự sợ hãi của Cổ Phàm nhất thời thấy vô cùng tuyệt vọng.
Diệp Thiên Vân đã không còn là cái tên nhóc ngày nào, đã hơn một năm, hắn càng ngày càng hung ác, tàn nhẫn. Từ lần ra tay vừa rồi hắn có thể nhìn ra được! Huống chi tính cách của Diệp Thiên Vân thâm trầm, thân thủ gần như tông sư, và vẫn đang không ngừng nâng cao. Hắn dường như đã thấy kết cục thảm hại của mình!
Khi Diệp Thiên Vân đi qua chỗ Tình Thúc, tay của hắn đột nhiên khẽ động, ngay sau đó trong túi quần của Diệp Thiên Vân có cái gì đó.
Tình Thúc ra hiệu cho Diệp Thiên Vân, sau đó thở dài.
Hồng Hữu từ từ tỉnh dậy, không khỏi lớn tiếng hỏi:"Các vị tuần tra, các vị muốn dẫn tôi tới đâu? Tôi đâu có làm gì, chính là cái tên mới đến này làm, các vị không được tin lời hắn!"
Diệp Thiên Vân thấy Hồng Hữu vẫn đang giải thích, không khỏi có chút buồn cười, nếu là ở bên ngoài, bất kể là tuần tra hay không, hắn đều sẽ đánh cho phọt ***, nhưng ở đây thì không thể không cúi đầu, sự thật vốn dĩ vô cùng tàn khốc.
Giám sát trưởng lạnh lùng cười nói:"Tự giải quyết cho tốt đi, những lời đó hãy nói với Diệp Thiên Vân."
Ra khỏi phòng ăn, hai người bị đưa đến phòng tạm giam. Tuần tra mở một cánh cửa, đưa Hồng Hữu vào, sau đó xô vài cái, cười xấu xa nói nói:"Hai người to cao cùng vào đây vừa đủ."
Diệp Thiên Vân tự động tự giác đi vào, cửa chính "Phanh" một tiếng đóng lại, trong bóng tối một mùi tanh tưởi bốc lên, hai người cơ hồ áp sát vào nhau.
Đúng lúc này, Hồng Hữu vội vàng không kịp ra quyền, miệng quát:"Con mẹ ngươi, ta còn lâu mới cho ngươi ra tay!"
Diệp Thiên Vân tới đây, sớm đã có chuẩn bị, bảy ngày, hắn tuyệt đối có thể gắng gượng được.Hắn sớm đã vận Kim Chung Tráo, dùng cảm giác nhìn trong bóng đêm như ban ngày. Hơi nghiêng đầu né tránh quyền vừa rồi, hất khuỷu tay, áp sát người vào tường, nâng đầu gối đánh thẳng lên.
Trong không gian nhỏ hẹp, Hình Ý quyền căn bản là không dùng được, cho nên hắn chuyển qua dùng Bát Cực Quyền đánh giáp thân, lần này ra tay nhất định phải thắng, cho nên Diệp Thiên Vân vận Bát Cực lên đến cực đại, dựa sát vào người Hồng Hữu liên tục bộc phát!
Hồng Hữu thân mình có ngạnh công chống đỡ, nhưng xuất thủ của hắn không có phương pháp, chỉ như côn đồ đánh loạn xạ, chỉ cần hai chiêu là hạ được hắn, đương nhiên hắn không phải là đối thủ của Diệp Thiên Vân.
Không đến một phút, hắn bị Diệp Thiên Vân đánh trúng đầu sáu bảy lần, thân mình cũng bị đánh mấy cước, khổ không nói lên lời! Text được lấy tại Truyện FULL
Diệp Thiên Vân cũng bị công kích, nhưng mà có Kim Chung Tráo phòng ngự, hơn nữa đối phương cách quá gần, cơ bản không dùng đến nội lực, cho nên hắn chiếm thế thượng phong, chỉ chốc lát sau, Hồng Hữu tấn công cũng chậm dần.
Diệp Thiên Vân thừa dịp lúc này, bắt lấy cơ hội dùng trán của mình trong nháy mắt đập thẳng vào mắt của Hồng Hữu, hắn lập tức kêu lên một tiếng, che mắt!
Diệp Thiên Vân tuyệt đối không cho kẻ nào cơ hội phản kích, một đòn đánh trúng hạ âm của Hồng Hữu.
Vật lộn trong không gian hạn chế khiến cho Diệp Thiên Vân có cảm giác tự do, bởi vì trong này không có gì gọi là tôn nghiêm! Trừ mình ra, không ai xem ai là người.
Lợi dụng cảm giác quan sát phòng tạm giam, Diệp Thiên Vân phát hiện có một ô thông gió khoảng ba mươi ở độ cao bốn năm mét, không khí lưu thông qua lỗ này, vách tường đều được tạo thành từ những tảng đá nhẵn, không có bất kỳ chỗ nào có thể mượn lực.Ở trong này bảy ngày không biết sẽ thế nào.
Một gian phòng tạm giam nhốt hai người, Diệp Thiên Vân rõ ràng cảm thấy đây là quyết định sai lầm của giám sát trưởng, bởi vì hắn đã có cách sắp xếp không gian ổn thỏa. hắn đẩy Hồng Hữu đang hôn mê ra, hắn khống chế các khớp tay của Hồng Hữu. Một võ giả mất đi hai cánh tay, lại trong không gian chật hẹp như vậy, lực công kích không thể tưởng tượng được. Hắn dẫm lên vai Hồng Hữu trèo lên phía trên.
Diệp Thiên Vân tranh thủ hít thở không khí trong lành, chỉ cần Hồng Hữu dưới chân hơi chút động, hắn liền đánh cho ngất xỉu, đây là cách đơn giản nhất mà Diệp Thiên Vân nghĩ ra, cũng là phương pháp trực tiếp nhất.
Trước kia, Diệp Thiên Vân đã từng xem qua một số sách tâm lý, rất nhiều thí nghiệm chứng minh người bình thường tinh thần không bị kích động thì sau một ngày sẽ bắt đầu trở nên căng thẳng, hai ngày thì bắt đầu suy nghĩ, ba ngày thì hoàn toàn mất đi trạng thái bình thường.
Bao gồm sức phán đoán, tư duy bên trong đều thành lập dưới sự kích thích của môi trường bên ngoài. Sau khi mất đi cảm giác về thời gian, người sẽ dần dần tuyệt vọng, bảy mươi hai tiếng sẽ dài như mấy năm, đây là một người bình thường mà nói là tai nạn, đây đúng là một tai họa cho một người bình thường.
May mắn chính là, Diệp Thiên Vân là một võ giả, bảy ngày với hắn mà nói, cũng không khó vượt qua như người thường. Trong này tập Kim Chung Tráo, cũng là một phương thức giết thời gian. Không có liên lạc với thế giới bên ngoài, quan trọng nhất là, nơi này đem đến áp lực, kích thích cho cơ thể.
Kim Chung Tráo dùng thuốc hỗ trợ, cũng là vì để cơ thể chịu tác động của ngoại cảnh. Trong căn phòng kín mít này, đối với Diệp Thiên Vân mà nói là một trải nghiệm tốt, hay là trong tình huống này, Kim Chung Tráo có thể sẽ đẩy nhanh tốc độ.
Dẫm lên vai Hồng Hữu, Diệp Thiên Vân cũng không để ý tư thế của mình, chậm rãi tập trung tinh thần, sau đó vận hành Kim Chung Tráo, hình thành vòng tuần hoàn trong người. Lúc này tựa hồ đến hơi thở của hắn cũng không nghe thấy, thân thể dần dần buông lỏng, cảm giác gò bó của phòng tạm giam, đột nhiên biến mất, cả người chìm đắm trong vận hành công pháp.
Diệp Thiên Vân thử phương pháp mới, một giờ sau mới thấy hiệu quả. Bởi vì Kim Chung Tráo có tốc độ vận hành nhanh hơn bình thường, ít nhất nhanh hơn gấp 1.5 lần, đây là kết quả của lần thứ nhất. Hắn tin rằng khi mà đã quen với môi trường, tốc độ sẽ còn nhanh hơn.
Nếu như trong này có thuốc phụ trợ ? Diệp Thiên Vân đột nhiên không kìm nổi kích động, có lẽ đây là một cách nâng cấp mới!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.