Trong phòng giam chỉ có ánh sáng mới có thể cho biết là ban ngày hay ban đêm, Diệp Thiên Vân đang mơ mơ màng màng thì bị Tình Thúc đánh thức, vừa sờ trên người thì thấy một lớp mồ hôi dinh dính, hắn vốn đã không có cảm giác với nhiệt độ, nhưng nhiệt độ trong phòng, thật sự không phải cơ thể bình thường có thể tiếp nhận được.
Tình Thúc cũng vừa tỉnh ngủ, chỉ cửa ra vào nói:"Ánh sáng chiếu qua khe cửa là phải đi làm, ngươi chuẩn bị đi, bọn họ có thể sẽ bảo ngươi đi ra ngoài."
Diệp Thiên Vân biết Tình Thúc đang truyền kinh nghiệm cho mình nên, rất là cảm kích gật đầu.
Minh Luân cũng từ trên giường nhảy xuống, ngày hôm qua cả đêm, hắn chịu đau. Diệp Thiên Vân hung dữ như con sư tử, hắn không ngừng suy nghĩ, phát hiện đúng là phí công. Hắn có nghĩ nát óc cũng không thể tránh được, một chiêu đơn giản vậy mà lại không có bất kỳ của sơ hở, điều này làm cho Minh Luân trong nội tâm không khỏi kiêng nể, suy đoán lai lịch của Diệp Thiên Vân.
Thấy Diệp Thiên Vân sau khi tỉnh lại, chủ động cười cười tiến lên nói:"Tiểu huynh đệ, lát nữa chú ý, đừng gây chuyện với bọn tuần tra, bằng không thì chỉ thiệt mình thôi."
Diệp Thiên Vân ngồi ở bên giường theo dõi hắn hồi lâu, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu một cái nói:"Cảm ơn!"
Minh Luân thở phào nhẹ nhỏm, Diệp Thiên Vân chỉ nói có hai chữ, nhưng đối với hắn mà nói lại rất quan trọng, chứng tỏ quan hệ của hai đã hòa hoãn lại, hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-hac-quyen/1240947/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.