Chương trước
Chương sau
Mộc Dịch một bên dẫn Diệp Thiên Vân tới đuôi thuyền, một bên giải thích: "Phương Chính sợ là có vấn đề, nếu như bị kiểm tra, tất cả người trên tàu đều gặp liên lụy. Một hồi nữa chúng ta đứng ở chính giữa thùng hàng, nếu có cảnh sát xuống, chúng ta sẽ liều mạng với bọn họ!"
Loại cảm giác mới lạ của Diệp Thiên Vân đang biến mất, từ khi kết giao với Mộc Dịch, trong suốt quá trình đó hắn nhận thấy kẻ này là một người thành thật, hắn thật sự nghĩ không ra tại sao lại đột nhiên thay đổi, trở thành một người liều mạng như vậy!
Mộc Dịch cau mày, có chút bất mãn thầm nói: "Cảnh sát chống buôn lậu của Hongkong còn tốt môt chút, còn ở nội địa a, bọn chúng đều muốn uống máu của chúng tôi, bọn chúng toàn là lũ đáng chết!"
Rất nhanh hai người đi tới đuôi thuyền, Mộc Dịch dùng sức nhấc lên một tấm lót sàn, sau đó nhảy xuống, tiếp đó hắn ngẩn đầu lên nói: "Thế nào? Chỗ dấu hàng này cũng không tồi chứ?"
Diệp Thiên Vân cũng không do dự, nhảy xuống dưới theo Mộc Dịch, qua ánh đèn pin hắn phát hiện ra, không gian ở đây vốn rất rộng, nhưng lại bị nhiều thùng hàng lèn chặt, còn có rất nhiều thùng phi chở chất lỏng nữa.
Mộc Dịch đem tất cả các thứ trên mặt đất dấu đi thật kỹ, hai người miễn cưỡng có thể ẩn thân trong khe hở giữa các thùng, Diệp Thiên Vân ở trong không gian nhỏ hẹp như vậy căn bản là không thể nhúc nhích, chỉ có thể cố chịu đựng mà thôi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Mộc Dịch thấy sắc mặt nghiêm túc của Diệp Thiên Vân, cho là hắn cũng khẩn trương, vì vậy thấp giọng trấn an: "Không cần lo lắng, đám chống buôn lậu chỉ là kiểm tra theo thông lệ mà thôi, bọn chúng sẽ không kiểm tra kỹ đâu!" Diệp Thiên Vân cũng không coi truyện này là gì, hắn đơn giản nhắm mắt lại, vận khởi Kim Chung Tráo tăng tốc độ khôi phục thương thế. Sau khi chịu một chưởng, toàn thân đều khó chịu, hắn hi vọng sớm có thể đề thăng môn công phu Kim Chung Tráo này lên. Đến lúc đó cho dù có là tông sư gì tới cũng không thể gây tổn thương cho hắn.
Mộc Dịch cười hắc hắc nói: "Anh thực sự luyện qua công phu, thế nhưng chưa từng giết người đúng không! Chúng tôi làm việc này lại khác biệt, mỗi lần cố gắng trốn thoát đám cảnh sát chống buôn lậu, mỗi khi không thể chạy đều phải liều mạng!" Nói xong hắn lại có chút cảm thán.
Một câu nói kia ngược lại khiến Diệp Thiên Vân cảm thấy hứng thú, hắn mở to mắt nhìn Mộc Dịch có chút ngây ngô, sau đó hào hứng nói: "Vậy cậu đã từng giết người chưa?"
Mộc Dịch bị câu hỏi này làm khó, cổ họng không phát ra được thanh âm liền mạch: "... Không có... Thế nhưng tôi đã từng đánh người bị thương, rồi lại đánh một tên đội trưởng chống buôn lậu rơi xuống nước!"
Nói xong hắn ngẩng đầu lên thấy thần sắc của Diệp Thiên Vân giống như cười mà không phải cười, mặt hắn lập tức đỏ lên giải thích: "Là thật đó, trên chiếc thuyền này ngoại trừ tôi ra, rất nhiều người đã giết người qua, anh không tin..."
Diệp Thiên Vân nhẹ gật đầu, đối với lời nói đơn thuần của Mộc Dịch hắn càng cảm thấy có ý tứ, nhìn nhìn bốn phía sau đó Diệp Thiên Vân hỏi: "Ở đây là những mặt hàng gì?"
Mộc Dịch lấy ngón tay chỉ vào đám thùng phi thuộc như lòng bàn tay nói: "Ở đây chuyên chở chính là dầu ma-dút, mà trong các thùng cacton là điện thoại, từ Hongkong chuyển tới Thủy Hóa. Chở đi chở về như thế được rất nhiều lãi!" Nói xong hắn cười cười nói: "Thật ra thuyền trưởng Phương Chính coi như là người tốt, chờ khi hắn rời đi, tôi nhất định sẽ cho anh một cái điên thoại!" Ngoài miệng Mộc Dịch lại liên miên bất tuyệt, Diệp Thiên Vân vừa dùng tay đặt lên miệng thủ thế bảo hắn im lặng, cảm giác phía trên có người đang tới, hơn nữa lại rất nhiều người!
Mộc Dịch tự mình che miệng lại, mơ hồ nghe được tiếng người ở trên vang xuống. Trên mặt Phương Chính vừa cười vừa nói: "Đội trưởng, chúng tôi vừa rời bến ra biển đánh cá. Đều là người dân lương thiện, sẽ không làm những chuyện phạm pháp loạn kỷ cương đâu!"
Một người dùng tiếng quốc ngữ tương đối cứng nghiêm túc nói: "Những chuyện này không phải là anh nói là được, xin đừng quấy rầy bọn tôi làm việc!" Nói xong rõ ràng nghe được tiếng bước chân trên boong thuyền, hơn nữa càng lúc càng gần.
Mộc Dịch lấy một thanh đao nhọn dài một thước từ sau thắt lưng ra đưa cho Diệp Thiên Vân, sau đó lại dùng ngón tay chỉ lên trên, ý bảo nên chuẩn bị cho tốt.
Diệp Thiên Vân nhận lấy đao, hắn thật đúng là không thích dùng loại vũ khí này. Thế nhưng đối với đao trước nay hắn đều có một loại mẫn cảm. Có nhiều hơn một thứ gì đó để tấn công cũng tốt, đến lúc nguy hiểm có thể phát huy công dụng.
Đang thời khắc chuẩn bị, một viên cảnh sát chống buôn lậu ở bên ngoài nói: "Đội trưởng, không có bất kỳ phát hiện nào!"
Thanh âm của Phương Chính có chút lo lắng, lại có chút bất bình nói: "Đội trưởng ngài xem, vừa rồi tôi đã nói qua, chúng tôi đều là ngư dân chân chính mà!"
Mộc Dịch ở dưới thở phào một hơi, có thể không bị phát hiện là tốt nhất, bởi vì một khi phát sinh xung đột, cuối cùng người bị thiệt là bọn họ. Cảnh sát chống buôn lậu một khi đã đuổi, cơ hội chạy thoát là rất nhỏ.
Bên trên lại vang lên thanh âm: "Thu đội!" Nói xong cũng liền nghe được ba bốn tiếng bước chân tựa hồ đang muốn rời đi!
Diệp Thiên Vân nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi, có chút trắng bệch của Mộc Dịch, nhìn thoáng qua cũng đoán được nhịp tim của hắn lúc này phải vượt qua hai trăm, đối với bọn hắn mà nói, đây là thời khắc mấu chốt để thành bại.
Nhưng vào lúc này, trên đỉnh đầu hai người vang lên một tiếng dẫm chân mạnh. Rồi đột nhiên vang lên tiếng hô: "Đợi đã đội trưởng. Có phát hiện!"
Mộc Dịch bị hù cho thiếu chút nữa ngồi bệt xuống sàn, may mắn là xung quanh đều có thùng hàng. Thanh đao hắn cầm trong tay không kìm được mà run lẩy bẩy. Chậm rãi ngả lưng lên thùng hàng!
Người ở bên trên dùng sức dẫm mạnh vài cái, sau đó phát ra tiếng vang, lúc này hắn nói: "Điều này chứng tỏ ở bên trong rỗng, khả năng là kho hàng ngầm trên thuyền!"
Diệp Thiên Vân nghe rất rõ, trong đầu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Phương Chính cùng đám thủy thủ lúc này, giống như đang bị đẩy từ Thiên đường xuống Địa Ngục vậy.
Đội trưởng buôn lậu ở phía trên ứng biến rất nhanh, lập tức hạ lệnh: "Không được nhúc nhích, hai tay ôm đầu đứng thành một hàng, tiếp nhận lệnh kiểm tra của chúng tôi!"
Sau đó dùng hắn ra dấu cho người kia nâng nắp sàn lên, máu nóng trong cơ thể Mộc Dịch dâng lên, đang muốn dãy dụa nhảy lên, lại bị Diệp Thiên Vân một tay đè xuống!
Diệp Thiên Vân lấy tay đè lên thùng hàng, sau đó đứng dậy liền đem cánh tay của tên cảnh sát đang thăm dò kéo xuống! Tay phải không nặng không nhẹ gõ lên gáy đối phương, tên cảnh sát cầm súng này không hề rên lên một tiếng trực tiếp hôn mê, động tác giống như mấy trôi nước chảy, cả quá trình đều không phát ra một tiếng động.
Lúc này không khí bên trên bỗng trở nên quỷ dị, từ trên boong thuyền mà nhìn, viên cảnh sát vừa rồi dường như bị vật gì đó hút vào, vài tên cảnh sát súng ống chuẩn bị kỹ lưỡng đồng thời không tự chủ được lùi về phía sau.
Diệp Thiên Vân thúc đẩy cảm giác, bên ngoài có bốn người, với hắn mà nói không thừa cũng không thiếu, hắn đem súng cho Mộc Dịch, sau đó vẫn tay để Mộc Dịch đi theo sau mình.
Phát giác ra có một tên cảnh sát đang tới gần, lần này Diệp Thiên Vân không có dùng chiêu cũ, hắn phát lực vào chân xông lên, vừa vặn đối mặt với tên cảnh sát này.
Loại phản ứng này nhanh hơn hết thảy đám người ở đây, tốc độ của Diệp Thiên Vân bình thường mà nói, còn gấp vài lần thậm chí chục lần so với bọn họ! Tay chụp vào cổ rồi lập tức chế trụ đối phương, đồng thời tay kia dật lấy súng, giọng nói không mang theo một tia cảm tình: "Đều bỏ súng xuống, ai không nghe tao bắn chết hắn!"
Kể cả Phương Chính còn có vài tên thủy thủ, con mắt thiếu chút nữa lồi ra, ai cũng không ngờ Diệp Thiên Vân lại là một nhân vật tàn nhẫn, đối với cảnh sát lại không chút bối rối! Nhìn thủ đoạn tàn nhẫn lưu loát của hắn, đám người thầm khẩn cầu ông trời phù hộ cho mấy kẻ dám đắc tội với Diệp Thiên Vân!
Có người còn thừa dịp muốn làm hành động mờ ám, kết quả bị Diệp Thiên Vân nhìn trân trối, hắn lập tức ném súng ra ngoài. Diệp Thiên Vân chuẩn xác đánh lên cổ đối phương, tên này không kịp hừ lên một tiếng đã ngã xuống.
Mộc Dịch tay cầm súng ở phía sau, từ trong khoang thuyền bò lên, trước tiên là quyét mắt nhìn quan, nhìn tới đám cảnh sát bị chế trụ, cảm giác thật là tốt.
Hai bên giằng co lấy nhau, kết quả Phương Chính vẫn là một tay lão luyện, hắn lập tức đổi bị động thành chủ động, rất nhanh cầm lấy khẩu súng trên mặt đất rồi ném cho một tay thủy thủ khác, đồng thời nói: "Huynh đệ chỉ là vì chén cơm, không nên bức chúng tôi đến tuyệt lộ!"
Đội trưởng chống buôn lậu hiển nhiên chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, một thời gian cầm súng cũng không biết phải làm thế nào! Mồ hôi không ngừng nhỏ xuống, khẩn trương nhìn mấy người, sau đó lập tức sợ hãi hô lớn: "Tất cả đều buông súng, bằng không chúng tôi sẽ nhả đản!"
Phương Chính lạnh lùng cắt đứt lời của hắn: "Kẻ phải buông súng chính là mày, bằng không tao sẽ không đảm bảo an toàn tính mạng cho bọn chúng đâu!" Nói xong hắn dùng nòng súng chĩa lên người tên cảnh sát nằm dưới sàn.
Mộc Dịch đứng ở sau lưng Diệp Thiên Vân, trong một sát na Diệp Thiên Vân động thủ kia, hắn càng cảm thấy con người này thật thần bí, loại trấn định kia không phải giả vờ! Đối phương có nhiều súng như vậy, còn có thể động thân đi ra cướp lấy, hơn nữa còn thành công hạ được ba người, rõ ràng cho thấy hắn tài cao lớn mật! Nghĩ đến chuyện có thể học công phu của Diệp Thiên Vân, trong lòng hắn lại ngập tràn vui sướng!
Lúc này bên Diệp Thiên Vân có ba khẩu súng, còn có ba con tin, ưu thế rõ ràng. Đội trưởng chống buôn lậu có phần khó xử, có phần hoài nghi nói: "Nếu như tôi bỏ súng xuống, các anh có thể đảm bảo an toàn cho chúng tôi không?" Nói xong hắn lại bổ sung nói: "Người ở dưới hầm kia thế nào rồi?"
Không cần Phương Chính ra hiệu, một tên thủy thủ đã đi xuống lôi tên cảnh sát kia lên, sau đó Phương Chính mới vừa cười vừa nói: "Không nên dài dòng! Hắn còn thở, chỉ cần chúng mày không tìm phiền toái, tao nghĩ chúng ta nước giếng không phạm nước sông!"
Cảnh sát cũng là người, trong hoàn cảnh nguy hiểm đồng dạng cũng e ngại lùi bước! Nếu như lần này cố ý nổ súng, như vậy kết quả hắn thật khó có thể thừa nhận. Sau một hồi cân nhắc hắn bán tín bán nghi nói: "Hy vọng các anh nói giữ lời, bằng không..." Chính hắn cũng biết hiện tại quyền chủ động là ở trong tay đối phương, loại thuyết pháp này chỉ là nhằm lấy lại chút mặt mũi mà thôi!
Phương Chính thấy đại cục đã định, số hàng trong tay xem như được bảo vệ! Trong lòng đột nhiên rất cảm kích vì hành động cứu người của Mộc Dịch, sau đó hắn mỉm cười nói: "Yên tâm, gần đây bọn tao rất hiểu quy củ, lần này nếu như không phải ngoài ý muốn, mọi người khẳng định còn có thể ngồi nói chuyện thân thiện với nhau!"
Diệp Thiên Vân thấy Phương Chính cũng không có xử lý trước cảnh sát, biết bọn họ cũng không muốn trêu chọc phải phiền toái, đây mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Hai cảnh sát vừa buông súng đã bị đánh ngất xỉu, Phương Chính nhìn thoáng qua, sau đó mới lên tiếng: "Trên thuyền chống buôn lậu còn có một người, làm sạch sẽ một chút!"
Hai tên thủy thủ cầm súng rời đi, Phương Chính chăm chú nhìn Diệp Thiên Vân, sau nửa ngày hắn mới khách khí nói: "Không biết huynh đệ muốn đi tới đâu?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.