Chương trước
Chương sau
Dương Thiên Long cùng Hàn Băng kể lại đoạn hồi ức lúc trước hai người quen nhau tại Thành Phong võ quán, Diệp Thiên Vân lúc này đã triệt để yên tâm, nguyên lai quan hệ giữa hai người lại thân như vậy, cho nên tạm thời hắn cũng không muốn quấy rầy bọn họ.
Sau khi hàn huyên một lát, hai người đều có chút thoải mái hơn, Hàn Băng hơi dí dỏm cười, xuất ra đòn sát thủ với Dương Thiên Long: "Dương đại ca, anh có thể dẫn tôi đi xem hay không?"
Dương Thiên Long còn đang đắm chìm trong hồi ức vô ưu vô lự lúc trước, khi nghe được câu hỏi này liền vô ý đáp: "Nơi đó rất nguy hiểm..." Nói đến đây lại thấy thần sắc thất vọng của Hàn Băng, hắn vội vàng nói tiếp: "Vậy cô đi theo tôi!"
Hàn Băng reo lên một tiếng, lời nói của Dương Thiên Long khiến nàng từ thất vọng lại có được hi vọng, có thể để nàng chứng kiến một trận chiến đỉnh cao như vậy, cơ hội này cũng không phải là người nào cũng có thể gặp! Bình thường Diệp Thiên Vân không lộ ra công phu của mình, cho nên lòng hiếu kỳ của nàng lớn hơn nhiều so với bình thường.
Dương Thiên Long dò xét qua Hàn Băng, sau đó tốt bụng nhắc nhở: "Trước tiên tôi phải nói với cô, đi xem trận chiến này cũng không phải dễ như vậy, ít nhất cô phải đổi một bộ quần áo cho thuận tiện, bằng không đến lúc đó muốn chạy cũng không chạy được đâu! Nhưng nhất thiết phải nghe lời tôi, khi ở chỗ đó có lẽ cô sẽ chứng kiến một số chuyện mà không nên thấy!"
Hàn Băng chỉ cần có thể đi, cái gì cũng nghe theo hắn, cho nên nàng liên tục gật đầu!
Diệp Thiên Vân thấy thời gian đã tới, liền nói với Dương Thiên Long: "Phải lên đường thôi, tới bến tàu Loan Tử, không có vấn đề gì chứ?"
Dương Thiên Long gật đầu, cầm bộ đàm nói vài câu, sau đó nói với Diệp Thiên Vân: "Đều sắp xếp xong xuôi rồi, chúng tôi sẽ đứng xa chỗ anh một chút, chờ khi bọn chúng xuất thủ sẽ xuất hiện một mẻ hốt gọn!"
Bến tàu Loan Tử ở phía tây Hongkong, gần với Trung Hoàn là một trong những khu buôn bán sầm uất, sở dĩ Diệp Thiên Vân chọn ở đây là vì mấy ngày hôm trước vài tên đồ đệ của Ngô Lập Sâm đã thuê một kho hàng ở đây, vị trí nơi đó rất tốt, vừa vặn dùng để đại chiến với Vệ Sư Hạo!
Diệp Thiên Vân minh bạch, Lý Sư Bình thật ra cũng không thèm để ý tới quyết đấu ở nơi nào, hắn sợ là ở đỉnh Thái Bình có mai phục, cho nên mới đổi địa điểm. Từ điểm này cũng có thể thấy được, tính đa nghi, hơn nữa rất giỏi ngụy trang chính mình của Lý Sư Bình.
Hai chiếc xe một trước một sau chạy tới trước cửa kho số 87, Vệ Sư Hạo cùng ba người xuống xe, nhìn xung quanh kho hàng được vây lại. Chỗ này có rất ít người qua lại, ba người đều rất hài lòng với chỗ này.
Vệ Sư Hạo mặc một thân áo ngắn sạch sẽ, cực kỳ giống quyền sư cổ đại, lão tiến tới vài bước rồi nói với Diệp Thiên Vân: "Chính là ở chỗ này sao?"
Cảm giác của Diệp Thiên Vân đề thăng tới mức lớn nhất, rất rõ ràng với tình huống xung quanh, cũng không có phát hiện ra vấn đề dị thường gì, hắn gật đầu nói: "Đã có người sợ thủ đoạn của ta, như vậy mọi người không cần phải tiến vào kho hàng nữa! Nếu như còn chưa tin có thể đích thân kiểm tra một chút, nhìn xem có mai phục hay không! Bốn phương ở đây đều thông suốt, một khi phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, mọi người có thể lập tức rời đi!"
Lý Sư Bình cũng không có tức giận, hắn đứng ở sau lưng Vệ Sư Hạo, nhàn nhạt cười nói: "Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm đáng tiếc, đây là thái độ làm người của ta. Cũng không phải là nhằm vào một mình tiểu hữu, nếu có mạo phạm, xin hãy thứ lỗi!"
Vệ Sư Hạo rất hài lòng với an bài của Diệp Thiên Vân, lão cởi áo khoác xuống, nghiêm mặt nói: "Diệp Thiên Vân, tại Võ Đang khi nhắc tới tên ngươi, sắc mặt mọi người đều đại biến! Chưởng võ điện Mã Sư Châu, đan đạo điện Thương Sư Kiệt, ngoại sự điện điện chủ Ngọc Sư Lộc, còn có mấy vị sư huynh đệ của ta, đều đồng dạng muốn lấy mạng của ngươi! Điều này làm cho ta rất hứng thú, một người trẻ tuổi chỉ hơn hai mươi tuổi, không biết làm như thế nào khiến đám người siêu việt luyện công phu vài chục năm kiêng kị!"
Vô luận là hai vị trưởng lão Thái Cực môn, hay hai vị điện chủ Võ Đang, cũng không khỏi âm thầm dựng lỗ tai lên nghe. Tốc độ tiến bộ của Diệp Thiên Vân thật sự là kinh người, hôm nay Vệ Sư Hạo nêu ra vấn đề này, cũng là vấn đề mà bọn họ sớm đã muốn hỏi từ lâu, thậm chí đều coi như chuyện bí mật!
Diệp Thiên Vân tự nghĩ mình quá lo lắng, hắn thấy đám người kia thần sắc có chút buồn cười, đứng ở đây đều là người luyện võ, hơn nữa còn là cao thủ. Lại muốn tìm kiếm đáp án của hắn, hắn lập tức không dấu diếm nói: "Vận khí, kỳ ngộ, thiên phú, cố gắng!"
Vệ Sư Hạo cười cười nói: "Ta tự nhận là không thiếu hụt những thứ mà ngươi nói, mười tuổi đã bắt đầu tiếp xúc với võ thuật. Mỗi ngày ít nhất luyện trên bốn canh giờ, xuân hạ thu đông mưa gió cũng không dừng, thế nhưng lúc ta bốn mươi tuổi cũng không đạt tới trình độ cao như ngươi!"
Lão dừng một chút ngay sau đó nói: "Thập ngũ đại cao thủ của Võ Đang ta cũng vượt qua mười người, những người này đều có thể ra ngoài thành lập môn phái! Hôm nay đã có cơ hội, ta muốn thử xem, công phu của ngươi có phải là thật thần kỳ như lời đồn đại hay không!"
Diệp Thiên Vân không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể cười cười không nói. Mỗi ngày hắn luyện tập võ công đều tốn rất nhiều thời gian, chỉ sợ còn gấp đôi so với Vệ Sư Hạo, trừ khi ăn cơm cùng với lúc ngủ ra, cơ hồ chiếm trọn thời gian của hắn.
Vệ Sư Hạo không nói thêm gì nữa mà ngược lại hoạt động thân thể, đánh ra một bộ Thái Ất, đem thân thể điều chỉnh ở trạng thái tốt nhất. Học võ tuổi càng lớn, khi khởi động lại càng phải nặng, bởi vì cơ năng giảm xuống cho nên nhất định phải hao tổn một khoảng thời gian để đạt tới trạng thái tốt nhất.
Diệp Thiên Vân cũng cởi áo khoác ra, chẳng qua chỉ vận động ngực vài cái, một trận chiến này hắn đã chờ rất lâu, theo tốc độ tăng cao của công phu, tầm mắt của hắn cũng cao lên không ít, chỉ có võ giả thực lực mạnh, mới có thể kích khởi hứng thú!
Hai người đều ở trạng thái chuẩn bị quyết chiến, mà tại địa phương cách bọn họ khá xa, Hàn Băng, Dương Thiên Long cùng với mấy tên thủ hạ đều bò tới kho hàng, cầm ống nhom mà nhìn.
Hàn Băng mặc một bộ quần áo màu đen, khí chất hiên ngang đầy anh khí, nàng có chút buồn bực nói: "Nơi này cách quá xa, không nghe thấy gì cả, Dương đại ca, không phải anh nói chúng ta có thể tới đó xem sao?"
Dương Thiên Long cầm lấy ống nhòm, cố ý cười cười nói: "Đúng vậy, đây không phải là dẫn cô tới rồi sao? Ở đây thấy rất rõ ràng, chẳng qua là không nghe thấy bọn họ nói chuyện mà thôi!"
Hàn Băng chỉ vào một gian nhà kho cách đó không xa, nói: "Vì sao chúng ta không leo lên trên đó, khẳng định có thể thấy rõ hơn, hơn nữa có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện!"
Dương Thiên Long nhếch miệng, hiển nhiên là không đồng ý với ý kiến của nàng, hắn không nhanh không chậm nói: "Ở chỗ này đã là giới hạn rồi, tôi dám đảm bảo chỉ cần tại đó chúng ta khẽ nhúc nhích, bọn họ sẽ phát hiện ra ngay. Nếu cô không tin có thể đánh cuộc, chúng ta thử xem!" Nói xong hắn tìm một hòn đá to bằng ngón tay, nói: "Cô nhìn rồi sẽ hiểu!"
Hàn Băng nghe hắn nói thế, lập tức dùng ống nhòm nhìn lại!
Dương Thiên Long cũng không dùng quá nhiều lực, hắn liền ném tảng đá vào giữa nóc kho hàng, trong tích tắc phát ra tiếng động, Hàn Băng nhìn hai vị lão giả sau lưng Diệp Thiên Vân cùng với ba người đối diện không hẹn mà cùng nhìn tới điểm rơi của viên đá! Truyện được copy tại Truyện FULL
Hàn Băng bị dọa cho nhảy dựng lên, viên đá kia phát ra tiếng động rất nhỏ, nàng dám khẳng định nếu mình mà ở đó nhất định sẽ không chú ý tới, nhưng đám người ở đường tràng lại nghe thấy rất rõ ràng!
Dương Thiên Long ngồi xổm trước người Hàn Băng, hơi che dấu thân thể, sau đó chậm rãi nói: "Thấy chưa, đám người này không phải là người cuồng võ bình thường, mà chân chính là võ giả, công phu của bọn họ mới chân chính là công phu! Huống hồ bên kia còn có tình huống ngoài ý muốn, cho nên chúng ta mới ở xa một chút!"
Hàn Băng bị tình huống vừa rồi làm cho rung động rất lớn, chỉ là thính giác cường đại như thế, nàng không khỏi nhớ tới một cước mà Diệp Thiên Vân từng đá, còn có một số việc đã làm sau đó mình mới biết.
Vệ Sư Hạo giống như đã đạt được tình trạng tốt nhất, lão tiến về phía trước ôm quyền nói: "Mời!" Lý Sư Bình cùng Mê Sư Đạo ở phía sau, con mắt không hẹn mà cùng nheo lại, cái gì phải tới rốt cuộc cũng đã tới.
Triệu Nam cùng Trần Thụy Niên đều rất may mắn có thể chứng kiến hai người giao thủ, có thể đứng ở khoảng cách gần như vậy quan sát thực là khó có, Triệu Nam gật đầu nói với Diệp Thiên Vân: "Mọi chuyện nên cẩn thận!"
Diệp Thiên Vân cười cười, chậm rãi đi tới trình diện, đứng đối diện với Vệ Sư Hạo, hắn cảm nhận được trong máu phảng phất có một thứ vật chất gì đó đang cộng hưởng với hoàn cảnh này, làm cho người ta không thể ức chế được xúc động!
Phát ra cảm giác, vận khởi Kim Chung Tráo, chân trái của Diệp Thiên Vân mở ra, phi thân mà tới! Đùi phải dấu ở phía sau, bảo trì tư thế quái dị lướt đi trên không trung, thân thể giống như một bức tượng điêu khắc trân quý, thế nhưng mấy người ở xung quanh đều nhìn ra được trong động tác của hắn có hàm chứa lực lượng, làm cho người ta không rét mà run!
Vệ Sư Hạo cẩn thận ứng phó, khom người lùi lại, khi thân hình của Diệp Thiên Vân càng ngày càng gần, cước bộ của lão đạp thành thế Bát Quái, miệng quát lớn một tiếng, lão vội thi triển ra Thuần Dương chưởng!
Chưởng lực chậm nhu trầm đều, vận khí ở đan điền, xuyên qua eo, thông đều tới các khớp, tập trung lại một điểm rồi bắn ra, với lực rung, bắn, chấn làm chủ. Lão ra đòn rất chậm, sau đó nhanh như chớp bắn ngược về phía sau, thế như sét đánh không kịp bưng tai!
Đùi phải của Diệp Thiên Vân trong giây lát đá ra, phảng phất như biến thành một cái búa tạ, nhanh như chớp đá lên lòng bàn tay của Vệ Sư Hạo!
Va chạm kịch liệt thế nhưng lại không phát ra tiếng động chói tai khi hai thân thể tương giao.
Bị cỗ lực lượng cự đại này đánh vào chưởng, sắc mặt Vệ Sư Hạo không hề thay đổi, lão bình tĩnh khẽ cong người lại phía sau giải trừ lực đạo, tay phải từ chưởng biến thành trảo, cứng rắn đem chân Diệp Thiên Vân nhấc cao lên!
Toàn thân Diệp Thiên Vân đứng trên lòng bàn tay hắn, đồng thời tay trái của Vệ Sư Hạo cũng từ trên vai quấn qua rồi bổ lên!
Diệp Thiên Vân nhanh nhẹn tránh gấp, hắn không nghĩ hai chân mình sẽ chạm đất! Vừa rồi một cước cơ hồ tập trung lực lượng toàn thân, lúc này cả người đều bị tay phải của Vệ Sư Hạo nhấc lên! Lại thấy bày tay trái của đối phương đánh úp lại, hắn lập tức co chân lại, thế nhưng không nghĩ tới tay của Vệ Sư Hạo như kìm sắt giữ chặt lấy chân hắn, hắn đành phải dùng lực vặn người xoay tròn đùi phải.
Lực lượng cường đại khiến sắc mặt Vệ Sư Hạo không khỏi biến đổi, lão đột nhiên buông tay né tránh cước của Diệp Thiên Vân, sau đó Vệ Sư Hạo lại nhanh chóng bắt lại cẳng chân Diệp Thiên Vân, khiến cho hắn không tài nào rơi xuống đất!
Dương Thiên Long dùng ống nhòm quan sát, nhịn không được thốt lên khen: "Đây mới thực sự là luận võ, cùng với lúc trước xem, thật sự là cách biệt một trời một vực, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình!"
Hàn Băng ở phía xa thấy được một loạt hình ảnh này, cũng cả kinh miệng không khép lại được, Diệp Thiên Vân như một cây thương đứng trên không trung xuất thủ cùng đối phương, đấu pháp như vậy, nàng nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ qua, nghe cũng chưa từng nghe tấy, chớ nói chi là xem qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.