Chương trước
Chương sau
Lúc Diệp Thiên Vân trở lại Văn Hoa Đông Phương khách sạn, Dương Thiên Long cùng Tôn Vĩnh Nhân đang ở trong phòng, hơn nữa còn có hai người bảo tiêu, Mã Đinh cùng Thiệu Nhĩ, bốn người vây tại một chỗ đánh bài Poker, trên bàn trà bày đầy đô la Hồng Kông.
Tôn Vĩnh Nhân có chút quái dị liếc nDiệp Thiên Vân, không minh bạch nói:"Thiên Vân, lúc này ngươi thật có phúc, Dương Thiên Long tìm tới hơn hai mươi thủ hạ, bọn họ còn có lựu đạn, hoả tiễn...... Nhất định có thể giúp ngươi đem những con chó mà Áo Nạp Tây Tư nuôi dưỡng giải quyết!"
Dương Thiên Long buông bài xuống, gật đầu nói:"Vô luận là những tên Dong Binh đó có cầm súng đến, ta cũng cam đoan bọn họ có đến mà không có về!"
Diệp Thiên Vân "Ừm" một tiếng, thật ra Dong Binh không uy hiếp lớn cho hắn chỉ có súng thì làm hắn hơi úy kị. Nếu như bọn họ tay trần đến mười người, cho dù là đến một trăm người thì hắn cũng không sợ! Chỉ là trên tay các dong binh đó lúc nào cũng có súng, đặc biệt như ngày hôm qua vậy, đã lập ra một kế hoạch hoàn hảo, đem công phu của hắn hạn chế ở mức thấp nhất!
Nghĩ tới đây, Diệp Thiên Vân nhanh chóng nói:"Thủ hạ của ngươi tốt nhất có thể tra xe chỗ ẩn thân cụ thể của bọn họ, nếu như tìm được thì báo cho ta biết!"
Tôn Vĩnh Nhân há to miệng, bài trên tay rớt xuống, vội vàng lấy tay quét loạn hai cái nói:"Ngươi điên rồi, chẳng lẻ còn muốn chủ động tấn công sao?"
Dương Thiên Long sau khi nghe xong liền trầm ngâm một chút, nói:"Ta hiểu rồi, có tin tức gì lập tức thông báo cho ngươi!"
Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu nói:"Phải chủ động xuất kích, không thể để cho bọn họ lập ra kế hoạch hành động, như vậy chúng ta quá bị động!"
Tôn Vĩnh Nhân kinh hãi há miệng nói:"Đây chẳng phải là rất nguy hiểm? Ta cũng muốn chuẩn bị hai khẩu súng phòng thân. Lần trước đụng phải sát thủ xong, ta liền khổ luyện kỹ thuật bắn, giờ đây đã có tiến bộ lớn!"
Diệp Thiên Vân có chút mỏi mệt, muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút. Hiện giờ miệng vết thương đã có chút ngứa, đây là dấu hiệu vết thương sắp lành, hắn đi vào trong phòng nhanh chóng cỡi y phục xuống nằm ở trên giường.
Chỉ là nằm xuống xong mới phát hiện có điều không bình thường, bởi vì bên cạnh còn có một người. Vừa rồi cũng không có chú ý chuyện này, hắn muốn từ trên giường nhảy xuống, lại không nghĩ rằng từ trong chăn duỗi ra một cánh tay trắng nõn, chộp vào đùi của hắn.
Diệp Thiên Vân cũng không suy nghĩ nhiều. Dương Thiên Long cùng Tôn Vĩnh Nhân đều ở bên ngoài, trong phòng không có khả năng có ngoại nhân, lông mày hắn nhíu lại nói:"Ai?"
Từ trong chăn thò ra một cái đầu, là người thật lâu không thấy Crystal, nàng cười duyên hai tiếng, nói dứt khoát:"Tại sao không chào đón ta? Ta dễ thương như vậy mà!" Nói xong chậm rãi buông tay ra, vuốt vuốt tóc dài trên trán của mình.
Diệp Thiên Vân lâu rồi không thấy nàng, nên cũng sững người nhìn nàng. Sau đó mới buông lỏng cảnh giác. Cũng không có cái gì ngoài ý muốn nói:"Là nguoi. Ngươi tới đây làm gì?"
Crystal tựa hồ rất để ý phản ứng đầu tiên của Diệp Thiên Vân, nhìn thấy nét mặt của hắn xong, liền có chút ít thất vọng, nhưng mà đảo mắt nửa thân người từ trong chăn chui ra, lộ ra da thịt tuyết trắng, cười khẽ hai tiếng nói:"Làm cái gì? Chúng ta không phải là bằng hữu sao? Ta từ Hoa Kỳ tới đây để trợ giúp ngươi a!!"
Diệp Thiên Vân nhớ rõ lúc trước,Crystal nhận nhiệm vụ đánh thuê, mới có thể tiếp xúc với mình, liền nhích tới gần đầu giường, ngồi ở trên giường nói:"Cảm ơn ngươi, bất quá ta cũng không cần trợ giúp!"
Crystal tựa hồ đã sớm dự liệu phản ứng của hắn, mắt to ngưng mắt nhìn hắn nửa ngày mới có hơi áy náy nói:"Thiên Vân, lần trước là do ta không tốt! Ta không biết nên biểu đạt thế nào đối với thương tổn của ngươi. Chỉ là hy vọng ngươi có thể tha thứ ta!" Nói xong trên khuôn mặt hoàn mỹ chảy xuống hai giọt nước mắt. Không khỏi làm đáy lòng người ta thương tiếc.
Diệp Thiên Vân nhìn Crystal, không biết nên nói cái gì cho phải. Nhàn nhạt nhìn hai mắt nàng, trên nét mặt có chút mỏi mệt, nói:"Ngươi có nhiệm vụ gì ở đây sao?"
Những lời này phảng phất như là một cây gai đâm vào trong lòng của Crystal, trên mặt nàng khẽ run lên, không hề báo trước mà đem chăn mềm ném xuống đất, xoay người ngồi xuống trên người của Diệp Thiên Vân, có chút phẫn nộ nhìn hắn nói:"Diệp Thiên Vân, ngươi cái tên hỗn đản này! Ta lần này là chân thành, không có bất kỳ mục đích nào khác, từ một chỗ khác trên địa cầu chạy tới tìm ngươi, đúng vậy, muốn nhìn ngươi chết sống thế nào!"
Diệp Thiên Vân có chút ngoài ý muốn về phản ứng của nàng, hai mắt quét trên người Crystal. Crystal chỉ mặc quần Lace đen nhánh, quấn ngực hiệu t--back, phong tình không đỡ được, dùng sức đẩy nàng ra, đứng dậy lạnh lùng nói:"Đủ rồi! Ta muốn làm bằng hữu của ngươi, ngươi lại lừa gạt ta, chẳng lẻ ta còn muốn hoan nghênh ngươi như lần trước sao? Có một số việc trở thành quá khứ cũng không phải là xong hết, ngươi là người mà cả đời này ta không thể quên được!"
Crystal có chút vô lực tê liệt ngã xuống ở một bên, dùng cặp mắt thâm tình nhìn Diệp Thiên Vân nói:"Ta tưởng chúng ta ít nhất vẫn là bằng hữu......"
Diệp Thiên Vân bị một câu nói kia làm tỉnh lại, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, mặt không biểu tình nói:"Crystal, ta không biết nên định nghĩa như thế nào về quan hệ của chúng ta, ngươi có thể tới đây, ta rất cảm ơn! Chỉ là chúng ta còn rất nhiều vấn đề bất đồng, lừa gạt một người xong, không thể điềm nhiên như không!" Dứt lời liền đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Crystal bị mấy câu nói đó làm thương tích đầy mình, thái độ Diệp Thiên Vân lạnh như băng vượt quá dự liệu của nàng, nhìn bóng lưng của hắn có chút ngẩn người............
Ra khỏi phòng ngủ, Dương Thiên Long cùng Tôn Vĩnh Nhân nghe được thanh âm khắc khẩu ở bên trong, Dương Thiên Long nói:"Thiên Vân, Crystal bây giờ còn là người cầm đầu của Lauretto, nàng đã mạo hiểm tánh mạng để tới đây, ta nghĩ thái độ của nàng ít nhất có thể chứng minh hết thảy!"
Diệp Thiên Vân lắc đầu, không muốn giải thích cái gì, Crystal đến đây làm hắn thật bất ngờ, vốn cho rằng lá thư này sẽ là lời cáo biệt cuối cùng, ai ngờ nàng lại xuất hiện.
Dương Thiên Long nhìn thấy trạng thái của Diệp Thiên Vân không tốt, cũng không khuyên hắn nữa, nói:"Ngươi nhanh nghỉ ngơi một chút, vừa rồi nhận được tin tức, tay súng của Áo Nạp Tây Tư đã từ Hoa Kỳ xuất phát, nếu như không có gì ngoài ý muốn, ngày mai bọn họ sẽ đến Hương Cảng Hồng Kông, đến lúc đó chỉ sợ địch nhân của chúng ta càng ngày càng nhiều!"
Diệp Thiên Vân thoáng chau mày, có chút nghi ngờ nói:"Không phải thuê Dong Binh của Lauretto sao? Tại sao lại phái tới một nhóm người nữa?"
Dương Thiên Long bĩu môi, nói:"Áo Nạp Tây Tư muốn đem ngươi và Tôn Vĩnh Nhân lên thiên đường, hắn định dùng người của mình cùng người của Lauretto liên hợp đối phó các ngươi, nhưng mà Laurett bình thường đều một mình hành động, cho nên mới phải chia làm hai."
Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu, địch nhân càng ngày càng nhiều, ba lão giả của Võ Đương phái ngụ ở cái khách sạn này, cùng Lauretto dong binh đoàn liều mạng một trận, còn có một tay súng sắp đến!
Con rận có nhiều hơn cũng không lo, Diệp Thiên Vân đã không muốn về phòng nữa liền nói:"Ta đi tản bộ, một chút trở về!"
Rời khỏi gian phòng của mình, Diệp Thiên Vân xuống dưới lầu, điểm một bình trà, thật ra là hắn muốn tránh đi Crystal, hai người cùng một chỗ khó tránh khỏi xấu hổ, chi bằng một người thì còn tự tại chút ít.
Mới ngồi một chút, từ nơi không xa có người dùng Anh ngữ, kinh hỉ nói:"Diệp? Thật là ngươi?"
Diệp Thiên Vân nao nao, thanh âm này có chút đông đậc, là ai đang gọi hắn, không khỏi nhìn lại, trên mặt bàn xa xa ngồi bốn người, một thanh niên đang vẫy tay với hắn, hắn mặc bộ đồ rộng thùng thình, tướng mạo bị kín mát che đậy, thật sự là nhận không ra.
Thanh niên kia nhìn thấy phản ứng của Diệp Thiên Vân ra ngoài ý định, nghĩ đến mình đang mang kính râm, lập tức chạy tới Diệp Thiên Vân, đi đến phụ cận, sau đó tháo kính râm xuống!
Diệp Thiên Vân bỗng nhiên đứng lên, đúng là người gặp được trên thuyền chở dầu, Quyền Thái tiểu tử, có chút không thể tin tưởng nói:"Phách Khang Sai, tại sao lại là ngươi?"
Phác Khang Sai nhảy lại, không dấu bày sự vui sướng trong lòng, ôm cổ của Diệp Thiên Vân nói:"Diệp, thật là ngươi, thật là ngươi! Ha ha ha, chúng ta lại gặp nhau!"
Diệp Thiên Vân có chút mừng rỡ đánh giá hắn, tuổi của Phách Khanh Sai tương tự cùng hắn, chỉ là lần đầu tiên thấy hắn thì bất đồng hẳn so với bây giờ! Nhớ rõ khi đó hắn ăn mặc rất keo kiệt. Giờ đây thì bất đồng, từ xa nhìn vào thấy cách ăn mặc của hắn cũng là người có thân phận.
Phách Khang Sai cũng nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân, nhìn tới nhìn lui nửa ngày có chút hưng phấn nói:"Không có biến hóa gì, vẫn trầm mặc không nói như vậy, vừa rồi ngươi vừa đến là ta liền nhận ra ngươi!" Nói xong sờ lên cái ót cười ha hả.
Diệp Thiên Vân mời hắn ngồi xuống, dò hỏi:"Đã hơn một năm không gặp, tại Thái Lan sống như thế nào?"
Phách Khang Sai hăng hái gật đầu, có chút cảm động nói:"Sau khi chia tay với các ngươi, ta trở lại Thái Lan ở một đoạn thời gian! Dùng tiền của ngươi cho ta mở một quán Quyền Thái, hơn nữa sinh ý cũng rất tốt, ta thu nhận các cô nhi yêu mến Quyền Thái, rồi mời vài vị sư phụ có danh tiếng dạy bảo bọn họ! Quyền quán có cái tên rất kêu là Diệp Thiên Vân Quyền Thái quán!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Diệp Thiên Vân không nhịn được cười khổ lên, khoát tay áo nói:"Nhanh sửa cái tên a, ta cũng không biết Quyền Thái, hơn nữa đó là quyền quán của ngươi!"
Phách Khang Sai cười ha ha, tâm tình vui sướng nói:"Ta tìm được trợ giúp của ngươi mới mở được quyền quán, ta muốn những đứa bé kia đều nhớ rõ tên của ngươi!"
Nói đến đây, ba người ngồi cùng bàn Phách Khang Sai đều đứng dậy chậm rãi đi tới, Phách Khang Sai sau khi thấy lập tức hướng tới Diệp Thiên Vân giới thiệu:"Bọn họ đều là đỉnh cấp quyền sư của Thái Lan, đồng thời cũng đã huấn luyện viên của Diệp Thiên Vân quyền quán!"
Diệp Thiên Vân nhìn bốn người một chút, tuổi cũng chưa tới bốn mươi, đúng vào tuổi có trạng thái đỉnh phong trong Quyền Thái, hai tay liền tạo thành chữ thập, thoáng cúi đầu nói:"Tát ngõa địch tạp!"(Tiếng Thái)
Mấy người cũng đều đáp lễ, Phách Khang Sai đưa tay giới thiệu nói:"Vị này chính là bạn tốt của ta, Diệp Thiên Vân, cái tên của quyền quán chúng ta chính là tên của hắn, lúc trước trong lúc ta tuyệt vọng thì nhận được sự giúp đỡ của hắn!":
Bốn vị quyền sư nghe đến đó nghiêm nghị, ánh mắt nhìn Diệp Thiên Vân cũng bất đồng, trong đó một người nói:"Chúng ta đại biểu cho những hài tử có cuộc sống cực khổ trong quyền quán cám ơn ngươi! Là ngươi dẫn bọn hắn đi ra từ trong khốn cảnh, giúp bọn họ thấy được hy vọng!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.