Diệp Thiên Vân dành thời gian đi một chuyến đến bát đạt tập đoàn, bởi vì sau khi nghe Vô Vi đạo nói, hắn đột nhiên cảm thấy thực lực bản thân vô cùng yếu. Thực sự lúc hắn cứu Tiêu Sắt cũng có dự cảm, Võ Đang sẽ không bởi vì chuyện này mà buông tha hắn. Cũng đúng là như thế, lúc Diệp Thiên Vân cứu Tiêu Sắt cũng đồng thời cứu Trần Mễ Lạp và Ngô Lập Sâm đang bị giam. Tuy lúc ấy tình thế cũng rất bức bách nhưng mà Diệp Thiên Vân đối với hai người từ đáy lòng mà nói không có phản cảm nào. Đến lúc này sự báo thù của Võ Đang đã tới, sau khi Bát Cực môn cung cấp tin tức đáng tin cậy, thì có thể nói, kẻ địch của Võ Đang lại trở thành đồng minh. Trần Mễ Lạp đối đầu Võ Đang đã thành bạn hắn. Không thể không nói Võ Đang là chất xúc tác có một tác dụng không nhỏ. Tại tập đoàn Bát Đạt, Diêm Phong đang ngồi trong văn phòng, Diệp Thiên Vân trước tiên phải tìm đến hắn, sau một hồi không gặp, Diêm Phong có vẻ thanh nhàn hơn nhiều, không còn dáng vẻ bận rộn như trước nữa. Diêm Phong nhìn thấy Diệp Thiên Vân tới, mặt mừng rỡ đứng dậy đón chào:" Thiên Vân lão đệ, nhớ cậu muốn chết đây, chúng ta rất lâu mới gặp nhau, cậu thật là không có suy nghĩ gì cả!" Diệp Thiên Vân cười cười, Diêm Phong đối với hắn mà nói chính là chiếc chìa khóa mở con đường vào võ lâm, đã chỉ dẫn phương hướng cho hắn, lập tức rất khách khí đáp lại:" Diêm đại ca, tôi trong khoảng thời gian này cũng không có ở Băng Thành, cho nên cũng không tới thăm anh được, ha ha thời gian gần đây thế nào rồi ?" Con mắt của Diêm Phong vô cùng âm trầm, cười rộ lên làm người khác cảm thấy hắn cũng không hiền đâu, ngược lại còn cho người ta có cảm giác nham hiểm, hắn mở cửa nói:" Vương Trác Kỳ gần đây với tập đoàn chúng ta cùng chính phủ tiến hành hợp tác, nên rất bận! Đúng rồi, cậu hôm nay đến là có chuyện gì thế ?" Diệp Thiên Vân nghe hắn nói đến tên Vương Trác Kỳ, cũng biết hẳn trong đó có ý tứ nào đó. Hắn cùng với công ty của Vương Trác Kỳ đều dựa vào Diêm Phong, liền tiện thể nói:" chuyện của Vương Trác Kỳ vẫn còn phải cảm ơn DIêm đại ca giúp đỡ nhiều. Sau này tất sẽ báo đáp! Tôi hôm nay đến là muốn tìm Trần Mễ Lạp đại ca." Diêm Phong nghe được lời nói này quả nhiên cực kì cao hứng, gật đầu khách khí nói:" Chúng ta lúc này không cần nói những lời này, tôi bây giờ sẽ đưa cậu đi gặp Trần tiền bối." Nói xong xoay người đi ra ngoài. Hắn biết Diệp Thiên Vân không thích quanh co lòng vòng. Do vậy liền vẫy nhẹ Diệp Thiên Vân, hứa hẹn với Diệp Thiên Vân, điều này làm hắn rất mất hứng! Phải biết là Diệp Thiên Vân trong võ lâm thanh thế và địa vị đều rất lớn, sự hứa hẹn đối với những võ giả đỉnh cao có lúc thậm chí có thể mất mạng. Có lẽ ở thế tục Diệp Thiên Vân còn có chuyện cần cầu trợ hắn, nhưng nếu như Diêm Phong trong võ lâm có gì phiền toái mà Bát Cực môn lại không thể xuất đầu thì như vậy Diệp Thiên Vân có tác dụng quá lớn! Hai người đi tới trước cửa một căn phòng để nghỉ ngơi, bước vào Diệp Thiên Vân mới phát hiện đây là nơi luyện công. Nhìn tấm biển ngoài cửa bất quá chỉ là che giấu mà thôi. Qua hai gian phòng cuối cùng cũng gặp được Trần Mễ Lạp. Lúc này cùng với Trần Mễ Lạp còn có hai lão giả đang ngồi dưới đất tán gẫu, xem ra mấy người này đàm đạo thập phần hòa hợp Diêm Phong từ khi bước vào phòng này khí thế cũng có chút biến đổi. Đi đến rất cẩn thận, xem ra hắn đối với Trần Mễ Lạp vẫn có chút kính sợ, bằng không tuyệt đối không có loại thái độ này! Trần Mễ Lạp tựa hồ đang chỗ hào hứng chợt nghe được tiếng bước chân sắc mặt có phần không hay, nhưng thấy được Diệp Thiên Vân thần sắc lại lộ vẻ mừng rỡ. Diêm Phong cúi thấp đầu, cũng không nhìn thấy ánh mắt của Trần Mễ Lạp, rất tôn kính nói:" Trần lão, hai vị tiền bối, Diệp Thiên Vân có việc cầu kiến!" Trần Mễ Lạp đứng dậy nửa như cười lại không như cười, ý vị thâm thúy nói:" Lão đệ, cậu hôm nay làm sao tới vậy? Xem ra là đã có quyết định?" Diệp Thiên Vân không biết nên trả lời hắn thế nào, hắn nhìn nhìn hai người trước mặt, hai người kia về tuổi tác so với Trần Mễ Lạp cũng già nua không kém. Trong đó có một người chỉ còn một mắt, hơn nữa còn không có một cái tai, tóc tương đương thưa thớt, giống như vừa trải qua một đại nạn. Người kia nói theo ngôn ngữ mạng thì có phần vượt qua bình thường chút ít, cũng chả có đặt trưng gì nổi trội. Diệp Thiên Vân đánh giá hai người kia xong, mới cười nói:" À, khá tốt chẳng qua là muốn thương lượng với Trần đại ca một chút thôi!" Trần Mễ Lạp vừa muốn nói, người một mắt ngồi bên cạnh hừ lạnh một tiếng, sau đó mắt nhìn Diệp Thiên Vân như muốn hắn chết ngay, có phần bất âm bất dương nói:" Diệp Thiên Vân? Đã sớm nghe nói đại danh nhưng mà khó gặp hôm nay thật đúng là có duyên!" Diệp Thiên Vân cũng không nên giả bộ như không thấy hai người kia, ôm quyền về phía hai người, tương đối bình tĩnh nói:" Gặp hai vị tiền bối! Không biết xưng hô như thế nào!" Người kia có tướng mạo tương đối bình thường tựa hồ rất có cảm tình với hắn, ôm quyền đáp lại:" Cái gì mà tiền bối với không tiền bối, quá khách khí rồi! Lão phu Hoắc Minh Cách." Nói xong tương đối thiện ý cười cười. Diệp Thiên Vân hiểu rằng đây là dấu hiệu tốt, với tuổi của hai người này nếu làm gia gia của hắn thì hơi quá, đối với người lễ phép hắn cũng rất tôn kính. Lúc này lão giả độc nhãn không thèm giới thiệu, có vẻ mất mặt, mặt hướng lên trông vênh váo hung hăng! Trần Mễ Lạp nhìn thấy tình hình này, liền đặt lên vai hắn hướng Diệp Thiên Vân nói:" Hắn con người tính tình bướng bỉnh, cũng là lão bằng hữu của ta, Lục Vệ Minh! Quan hệ với Trạc Cước môn rất tốt, với cậu thì hơi thái quá!" Diệp Thiên Vân giật mình, Trạc Cước môn giống như ngủ đông, trong giang hồ mai danh ẩn tích, hắn đối với một cước của Cổ Phàm chi sầu nhớ mãi không quên! Nếu có cơ hội hắn tuyệt đối sẽ không buông tha lúc trước ỷ thế hiếp người, chỉ có điều lúc Chân Vũ đại điện Cổ Phàm không nhượng bộ, điều này làm hắn hơi bất đắc dĩ! Trong võ lâm nhắc đến thực lực, mà không có thực lực thì phải nhận cái nhục vô cùng tận, đợi sau khi hắn có thực lực, Trạc Cước môn chỉ có thành con chuột, như vậy thù oán ngày xưa mới có thể tiêu tan. Trần Mễ Lạp hắc hắc cười hai tiếng, sau đó hào khí nói:" Vệ Minh lão ca, ông và Diệp Thiên Vân đều là bằng hữu của ta, các người lúc trước không có liên quan, như vậy đối địch có thể lí giải. Hôm nay có ta ở đây, vậy thì tự khắc sẽ hòa giải, gọi là một tiếng cười làm tiêu tan hận thù. Mà hai người cũng không phải là tử thù gì cả, đừng vì những chuyện khác làm tổn thương hòa khí, hôm qua không phải là chúng ta đã nói rồi à ?" Lục Vệ Minh nghe xong liền trầm ngâm, sau đó nói:" DIệp Thiên Vân ta cùng với Cổ Phàm quan hệ không tệ, ngươi cùng với hắn động thủ ta không tán đồng, biết là hắn cậy tiền bối ức người. Nhưng mặt khác, Trạc Cước môn cũng triệt để làm ngươi mờ nhạt trong võ lâm! Ngươi đồng thời cũng phế đi một tay hắn! Cổ Phàm bây giờ không phải là Cổ Phàm của trước nữa, nhờ ngươi giơ cao đánh khẽ, từ nay về sau tương kiến mới tốt!" Nói xong báo quyền xem như hai người gặp qua. Diệp Thiên Vân nhìn nhìn Lục Vệ Minh, trong lòng không vui lắm, nghĩ chỉ một câu mà bỏ qua Trạc Cước môn nào có chuyện dễ dàng vậy. Chính cái gọi là " Tình sầu chỉ gian tiêu", người đứng trong võ lâm, trong tay nào mà không có mạng người. Mọi người đều là đạp lên đầu kẻ khác mà đi, muốn giết người tự nhiên phải có cảm giác bị người giết! Hắn không muốn tranh luận, đơn giản là người này đã lớn đầu rồi mà lại không thông suốt quy tắc võ lâm thật đáng buồn cười. Trần Mễ Lạp thấy đôi bên thoáng chốc đã nhường bước, thở phào một hơi, cười nói:" Hai vị đều là bằng hữu do ta mời đến cả cùng đối phó với Võ Đang, sự không vui lúc nãy liền quên đi. Bây chúng ta có cùng một kẻ địch, hơn nữa lại ngay trước mắt!" Diệp Thiên Vân tới đây cũng có tính toán của bản thân, hắn không muốn Võ Đang quy hắn với Trần Mễ Lạp là một, một khi đi vào chính là theo ác tính. Cho dù Diệp Thiên Vân với Võ Đang rốt cục cũng tử chiến, tuyệt đối không phải là vì Trần Mễ Lạp mà là vì bản thân hắn. Đó chính là nguyên nhân khiến hắn có phần do dự với Trần Mễ Lạp. Hắn cũng tạm thời để sự không vui qua một bên, nói thẳng:" Trần đại ca, tôi đối với Võ Đang mặc dù không cảm tình nhưng cũng với chúng cũng không có thù hận trực tiếp, đơn giản là đã cứu sư huynh của tôi, trốn khỏi Võ Đang, tôi nghĩ đấy cũng không phải là lí do cùng bọn họ không tử không xong.! Trần Mễ Lạp nghe được lời nói của Diệp Thiên Vân liền rõ ràng mục đích tới đây của hắn, hắn lộ ra vui vẻ, nói trắng ra là có chút thưởng thức Diệp Thiên Vân, chợt chắp tay sau lưng rồi đi hai bước xoay người nói:" Lão đệ ta minh bạch ý của cậu, nhưng mà có lẽ cậu đã nhìn sự tình đơn giản đi rồi, thật ra cậu cứu ta chỉ là vì thuận tiện giữa chúng ta cũng không có quan hệ gì, điểm này Võ Đang rõ ràng nhất. Chỉ là Võ Đang đã hoành hoành võ lâm nghìn năm, ân oán giữa các người lớn nhỏ đều không là gì cả, cái mà bọn họ quan tâm chính là thể diện, uy tín của Võ Đang!" Lục Vệ Minh ở bên cạnh cười lạnh phụ họa nói:" Võ Đang chính là đức tính kia đó, không thể dung nhẫn bất luận kẻ nào đi khiêu chiến với quyền uy của bọn chúng, chỉ cần ngươi mạo phạm bọn họ thì kết cục là chết!" Diệp Thiên Vân tâm chí kiên định. Hắn sẽ không vì ý của hai câu nói mà lung lay, hơn nữa cái mà hắn quan tâm không chỉ là những điều này. Trần Mễ Lạp thấy Diệp Thiên Vân đang trầm tư ngay lập tức xen vào:" Như thế cũng tốt, tôi nghĩ không bằng để cậu xem sắc mặt Võ Đang rồi quyết định không muộn! Đến lúc đó cậu phải đơn độc đối phó, xem xem bọn chúng rốt cuộc đối với cậu thế nào. Nếu như Võ Đang không tìm rắc rối cho cậu thì tôi cũng không miễn cưỡng kéo cậu vào ân oán của tôi! Nếu như bọn chúng không đạo lí, đến lúc đó chúng ta cùng đối phó Võ Đang!" Diêm Phong ở bên cạnh nghe mà kinh sợ, Võ Đang đối với hắn mà nói là thánh đường của võ học, toàn là những lời nói to gan lớn mật! Diệp Thiên Vân so với hứn xuất đạo muộn hơn nhiều, thế nhưng bây giờ trong võ lâm lại hô mưa gọi gió ầm ầm lên, chỉ biết âm thầm kêu lúc trước chọn lựa thật chính xác. truyện được lấy tại TruyenFull.vn Diệp Thiên Vân thoáng nghĩ đến liền đồng ý lập tức gật đầu nói:" Vậy cảm ơn Trần đại ca!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]