Chương trước
Chương sau
Núi Võ Đang
Lịch Phàm Dạ đứng giữa điện Bích Lạc, cúi đầu yên lặng, hai mắt chăm chăm vào mũi giầy, dường như không có sức ngẩng đầu lên vậy.
Không khí xung quanh cũng trầm lắng như vậy, vì Vương Sư Đình ngồi trên điện, bên trái là một người cao tuổi, ăn mặc trông cũng giống một đạo sĩ, đôi mắt sắc sảo khiến người khác không dám nhìn thẳng vào, trong tay cầm cây phất trần, đang để hướng lên trên. Người này chính là Lý Sư Bình của Võ Đang.
Trừ hai vị đạo trưởng ngồi trên, hai hàng ghế phía dưới còn có 8 vị đạo trưởng khác, người ngẩng đầu nhìn về phía trước, kẻ dò xét Lịch Phàm Dạ, còn có người nhắm mắt không biết nghĩ gì.
Vương Sư Đình muốn mở lời, nhưng lại quay ra nhìn vị đạo trưởng bên cạnh, thấy ông ấy gật đầu bèn hỏi Lịch Phàm Dạ: "Việc giải quyết thế nào rồi?"
Lịch Phàm Dạ ngẩng đầu lên như máy, nghiêm túc đáp: "Lần này tôi tấn công một đồ đệ của Diệp Thiên Vân, nhưng không lấy được mạng hắn. Hơn nữa tôi hẹn 5 ngày sau tại địa điểm tương đối xa!"
Vương Sư ĐÌnh nghe xong gật gù, nhẹ giọng nói: "Lần này ngươi lấy công chuộc tội, nên biết tầm quan trọng của chuyện này. Diệp Thiên Vân to gan cẩn thận, vì vậy chạm mặt hắn cần thận trọng, đừng để xảy ra sai xót!"
Lịch Phàm Dạ lập tức quỳ xuống, ra sức dập đầu, đồng thời khẳng định: "Xin sư phụ yên tâm, lần này chắc chắn thành công. Chỉ cần Diệp Thiên Vân dám đễn chỗ hẹn, đệ tử dám khẳng định hắn chỉ có đến mà không có về!" Không biết từ lúc nào, người vốn lạnh lùng bình tĩnh như hắn lại xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ trên trán và hai thía dương.
Vương Sư Đình nghe mà để lộ ra nụ cười mãn nguyện, đồng thời nghiêng mặt nói: " Sư đệ, chúng ta nhất định phải tiêu diệt Diệp Thiên Vân, nếu không thể diện của Võ Đang chúng ta chẳng còn! Võ Đang chúng ta chẳng còn mặt mũi nào để đối diện các môn phái khác trong giang hồ nữa!"
Ông ta tiếp tục nói: "Lần này phòng hách của Võ Đnag bị phóng hỏa, có liên quan rất lớn đến người này. Hơn nữa hai sư đệ cũng chết trong tay hắn, sợ rằng tay hắn đã nhuốm đầy máu của Võ Đang! Không có quy tắc thì sẽ không nên gì cả, nếu không trừng phạt hắn theo quy tắc của Võ Đang, sợ rằng những người chế trong tay hắn sẽ càng ngày càng nhiều!" Text được lấy tại Truyện FULL
Lý Sư Bình đằng hắng, giống như vừa đánh la trong điện vậy: "Hay cho Diệp Thiên Vân, hay cho Hình Ý môn! Lễ Chân Vũ Quan lại để cho một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa phá hỏng, còn thả Trần Mễ La và Ngô Lập Sâm nữa! Đàng hận nhất là hắn cướp đi sinh mạng của hai vị sư đệ. Thù này không thể cho qua được!"
Rồi ông cườ nhạt: "Ta nắm giữ Hình luật bao lâu nay, nhưng chưa bao giờ thấy trong môn phái xảy ra chuyện thế này, những ngày này trưởng môn cứ trách ta không quan tâm đến sự an toàn của Võ Đang, khiến ta không biết trả lời thế nào!"
Thanh Nguyệt Đạo trưởng cũng trong số 8 vị đạo trưởng ngồi dưới. Ông đứng dậy chắp tay nói: "Sư huynh! Diệp Thiên Vân đã giết chết hai vị huynh đệ của chúng ta, tuy có chút may mắn nhất định, nhưng không thể coi thường. Theo Võ Sư Đằng từng nói lúc được chữa trị thì võ công của Diệp Thiên Vân gồm nhiều loại, trong ngoài phái đều có, hơn nữa luyện rất thành thục! Chỉ riêng về binh khí đã khó thắng hắn rồi!"
Vương Sư Đình tỏ ra tán đồng: "Tuy Diệp Thiên Vân đã làm rất nhiều chuyện ác với Võ Đang, nhưng không thể phủ nhận những ưu điểm của con người này. Hôm đó ta 3 huynh đệ chúng ta cùng đệ tử đuổi theo hắn tới tận cầu treo sau núi, tưởng bắt được hắn rồi, không ngờ hắn chặt đứt cầu, khiến mấy người không trụ được! Gan to mà hành sự cẩn thận, có được trí tuệ hơn người, công phu càng hơn những người cùng lứa tuổi!"
Lý Sư Bình nghe tới đây không khỏi ngạc nhiên, bình tĩnh lại rồi quát mắng: "Võ Đang chúng ta chẳng nhẽ không có ai đấu được với hắn?
Vương Sư Đình nghĩ rồi thở dài: "Có lẽ do ta đề cao hắn quá, có điều xét từ công phu và tâm địa thì môn phái chúng ta không có ai có thể so cao thấp với hắn"
Lý Sư Bình cười ha ha, sau đó thở hắt ra: "Thật là bi kịch, Võ Đang chúng ta đứng đầu hàng nghìn năm nay, vậy mà không đào tạo được đệ tử nào sánh được với đệ tử của Hình Ý môn, đây không phải là chuyện cười cho thiên hạ sao!"
Mấy vị đạo trưởng ngồi dưới nghe mà tối sầm mặt lại. Bọn họ ai cũng có đệ tử, thậm chí có cả đồ tôn, ai coi thường đều khó chịu, Võ Đang có nhiều ưu thế so với Hình Ý môn, nhưng, nhưng đệ tử trong môn phái lại không có ai hơn được Diệp Thiên Vân!
Vương Sư Đình thấy vậy bèn đi 1 vòng nói: "Đây cũng không phải lỗi của Võ Đang, ta cũng có biết chút ít về lai lịch tên này. Lúc nhập môn hắn đã có chút công phu rồi, không thể coi là công của Hình Ý môn được, hơn nữa thân thủ là do luyện tập nhiều phái võ khác nhau, những thế võ này đều hơn xa Hình Ý môn!"
Các vị đạo trưởng thấy thế sắc mặt mới khá hơn một chút, ai cũng tức giận, Diệp Thiên Vân không thắng bởi võ công của Hình Ý môn, mà thắng bởi tư chất tốt!
Lý Sư Bình không đồng ý với quan điểm của mấy người bọn họ, cười nhạt: "Ta không thấy vậy, đệ tử của Võ Đang cũng toàn người có tư chất vạn người mới có một. Cứ cho là kém đi thì cũng không thể kém xa đến vậy được. Do Võ Đnag chúng ta yên bình quá lâu rồi, hầu hết đệ tử đều chưa trải qua sóng gió, đối với thế giới giang hồ bên ngoài mà nói thì tất kém hơn nhiều! Công phu không phải luyện mà có mà do trong lúc sinh tử ngộ ra được!"
Những người trong điện không bảo đều đồng loạt gật đầu,, rõ ràng là đồng ý với quan điểm trên!
Vương Sư Đình thấy vậy trong mắt thoáng qua chút lo lắng. Ông ta đổi chủ đề: "Sư đệ, vậy chuyện của Diệp Thiên Vân, ta nghĩ nên phái Triệu Sư Chiêu, Hoa Sư Húc, Tần Sư Bổn, Châu Sư Thành cùng ccs đệ tử dưới trướng đi bắt Diệp Thiên Vân. Nếu không bắt sống được thì giết ngay tại chỗ! Nếu các môn phái khác dám ngăn cản thì bắt cả họ về!"
Trên mặt ông ta hiện lên chút ngạo mạn: "Để họ biết, chúng ta không giết người không phải vì không có khả năng mà là không muốn! Bất kì môn phái nào cũng không được phá vỡ tôn nghiêm của Võ Đang!"
Lý Sư Bình trầm ngâm rồi nói: "Cũng được, nếu không các môn phái khác cho rằng chúng ta không có người! Ta thấy có hứng với tên này Diệp Thiên Vân này đấy, đợi đến lúc bắt về ta muôn gặp hắn xem thế nào. Xem cuối cùng đây là nhân vật gì!"
Bốn vị nghe thấy Lý Sư Bình và Vương Sư ĐÌnh nói vậy lập tức đứng dậy: "Tuân lệnh sư huynh:"
Ngày thứ hai Diệp Thiên Vân nhận được điện thoại của Tiêu Sắt. Hắn cũng không lấy làm lạ. Tiêu Sắt trước nay vẫn luôn quan tâm đến chuyện của hắn nên nói vài câu.
Tiêu Sắt nói trên điện thoại có vẻ lo lắng: "Tiểu sư đệ, lần này đệ với đám đồ đệ bị tấn công, rõ ràng là đối phương đã có chuẩn bị, nếu không chắc không đến nỗi! Ta nghĩ chắc họ muốn đệ nhập cuộc. Bát Cực môn có liên lạc gì với đệ không?"
Diệp Thiên Vân không định giấu hắn, nói thẳng: "Đối phương là một đệ tử cua Võ Đang, chính là người động thủ với đệ lần trước!"
Tiêu Sắt ngậm ngừ rồi nói: "Chuyện này không chỉ mình cậu đi được, chuyện Võ Đang đả thương Trương Lượng phải xem xét lại! Hiện Trương Lượng không phải đồ đệ của cậu nữa, nhưng lại là người của Hình Ý môn, ngang nhiên tấn công hẳn muốn thị uy với chúng ta! Chúng tôi sẽ báo với Trưởng môn, sau đó liên lạc lại với cậu, còn bọn Thạch Thanh Sơn tạm thời đến Hình Ý môn đã! Băng Thành vốn không thuộc phạm vi quản lí của chúng tôi, muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm, sự an toàn của họ rất quan trọng!"
Diệp Thiên Vân nghe xong cho là lẽ đương nhiên, nói thêm và câu rồi gác máy. Tiêu Sắt sẽ báo với Tiêu Hùng chuyện này, sẽ sớm có hồi âm thôi. Nếu Võ Đang thực sự muốn cái mạng của hắn, thì hắn không phải là đối thủ rồi. Bát Cực môn tuy muốn giúp, nhưng thực lực môn phái không đủ, không thể là vật cản đường họ được!
Diệp Thiên Vân luyện chiêu thức của Hình Ý môn rồi ra phòng khách, thấy Lí Thiên Kiều mặc áo ngủ, mái tóc vừa gội còn ướt, đang ngồi trên sô fa xem ti vi, dángvẻ rất thích thú.
Diệp Thiên Vân trong lòng có chuyện, cũng không muốn làm liên lụy đến Lí Thiên Kiều nói: "Sư tỉ, bức thư của Ưng sư tổ đâu? Dạo này ở đây không an toàn lắm, đệ nghĩ tỉ làm xong chuyện thì nên sơm quay về Hình Ý môn đi!"
Lí Thiên Kiều nghe thế rất tức giận nhưng biết rằng Diệp Thiên Vân muôn tốt cho mình, lườm hắn một cái nói: "Tiểu sư đệ, đệ có chuyện gì tôi cũng không quan tâm. Nếu không cái danh sư tỉ không chỉ để gọi không, có gì to tát chứ, xe đến chân núi tất có đường đi, cậu không cần lo cho tôi!"
Diệp Thiên Vân hết cách với Lí Thiên Kiều, hắn cũng không nên trơ mặt đuổi khách đi, thấy cách nghĩ của cô ấy ngây thơ quá: "Lần này Võ Đang muốn đối phó với đệ, đệ chỉ sợ tỉ gặp nguy hiểm thôi. Nhà mà sập thì đệ không lo được cho tỉ đâu!"
Lí Thiên Kiều tuy trong lòng có chút sợ hãi, nhưng nghe Diệp Thiên Vân nói vậy bèn phì cười, cô có thể thấy sự lo lắng trong giọng nói của Diệp Thiên Vân, đứng dậy nói: "Sao cậu lại gây rắc rối với Võ Đang, nay cứng cáp rồi, đối thủ cũng phải mạnh hơn, nếu tôi giúp được gì cứ nói, Võ Đang tôi cũng không sợ!"
Diệp Thiên Vân quay đầu né tránh Lí Thiên Kiều, có một người con gái trong nhà cứ thấy kì kì kiểu gì ấy. Hắn không biết làm sao Lí Thiên Kiều ở lại, nhưng cô đã quyết định rồi, có khuyên cũng không được: "Vậy sư tỉ bảo trọng, đệ dạo này nhiều việc, không đi chơi với tỉ được! Đệ ra ngoài chút đã, có chuyện gì điện thoại cho đệ!" Nói rồi hắn quay đầu đi ra ngoài cửa.
Lí Thiên Kiều nghe Diệp Thiên Vân nói có chút thất vọng, nhưng vẫn nói rất thấu tình đạt lí: "Được thôi, tôi cũng không chết đói được, cậu đi giải quyết công việc đi!"
Diệp Thiên Vân "ừ" một tiếng chuẩn bị đi, đúng lúc đó chuông cửa reo, hắn tiện tay mở cửa luôn thì thấy Hứa Thanh đứng ngoài cửa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.