Ngũ Vĩ vừa rồi cũng không phát hiện sự khác thường, chỉ lúc tiến đến đỡ DIệp Thiên Vân, từ khoảng cách gần mới không ngờ đến hắn có tóc trắng. Diệp Thiên Vân mới chỉ dậy trong chốc lát,Ngũ Vĩ liền đến, cũng không chú ý tới chi tiết này. Sau khi nghe Ngũ Vĩ nói không nhiều lời liền tìm dưới mặt bàn một cái kính để soi. Đúng là tóc hai bên thái dương như lời Ngũ Vĩ nói thật, tóc trắng sinh ra từ gốc! Hơn chỉ tại hai bên thái dương, hơi hơi màu hoa râm. Phải biết rằng Diệp Thiên Vân mới 20 tuổi, đúng tuổi thanh xuân hăng hái hào khí, thì sao lại dài ra tóc trắng? Hắn nhìn hồi lâu cũng không phát hiên khuôn mặt trên mặt có dấu hiệu của già nua, ngữ khí bình tĩnh nói:" Có lẽ là do chuyện hôm qua, lực sinh mệnh cảm tưởng như bị xói mòn!" Tuy nói một cách rất nhẹ nhàng, nhưng hắn hiểu rõ nếu không khống chế được thì như nước trong bình vậy, một chút một chảy ra ngoài, đến lúc đó ngoài già nua đi còn có thể tử vong. Ngày hôm qua còn cho rằng chứng bênh chỉ cách một thời gian ngắn mới phát tác không có bệnh trạng khác. Nhưng giờ đây mới biết được, di chứng không đơn giản như hắn nghĩ. Ngũ Vĩ nghe xong thần sắc rất lo lắng, sắc mặt vui mừng liền biến mất không thấy, cẩn thận nhìn sắc mặt Diệp Vân, trong lời nói có sự chân thật đáng tin:" Để ta xem mặt cho con, có lẽ sẽ có cách." Nói rồi túm lấy tay hắn, đưa ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch, đồng thời nhắm mắt lại, giống như một lão tăng đang nhập định. Diệp Thiên Vân không nói gì, trong đầu nghĩ lại. Thật ra đột nhiên xuất hiện dấu hiệu này làm cho người ta cảm thấy bất ngờ. Hắn chưa từng nghĩ chính mình có ngày bị mắc bệnh này. Trong nội tâm hiện rõ sự bất lực thậm chí là bi thương! Một kẻ truy tìm võ lực làm mục tiêu, làm sao có thể chịu được lực sinh mệnh mất dần Tử hắn cũng không sợ nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy có một ngày hai tay đầy nếp nhăn, trong gương đầu đầy tóc trắng, một cước một quyền đánh ra đều tràn đầy sự già nua, Chỉ có thể lẳng lặng ngồi trên xích đu, nhìn bọn trẻ con mà nhớ lại lúc thời gian tuổi trẻ đẹp nhất! Không! Đây tuyệt không phải số mệnh của hắn! Diệp Thiên Vân vì theo đuổi võ đạo trả giá cái gì đều không sợ, hắn tình nguyện một ngày bị đối thủ đánh bại. Sau đó chấp nhận công kích như bạo phong vũ, cuối cùng bị chôn sâu dưới đất. Sự tình về sau không cần biết bởi vì thế giới lúc đó với hắn không còn quan hệ gì nữa. Diệp Thiên Vân đang nghĩ tới hậu quả của chứng bênh này.Ngũ Vĩ đưa tay của hắn đặt sang một bên, sau đó nhắm mắt lại không mở ra, nhưng mà hai lông mày cùng nhíu lại tụ tại một giữa hai mắt. Hắn thở dài nói:" Hãy kể lại sự tình hôm qua phát sinh kể lại cho sư phụ " Diệp Thiên Vân liền kể hết sự tình trong nhà của Hứa Tình, nói một cách rất tỉ mỉ, không bỏ xót. Trong Hình Ý môn, Ngũ Vĩ so với các đệ tử đời thứ 2 thực lực kém xa, nhưng mà nói đến y học thì hắn rất có đạo hạnh, Bởi vì trong vài năm trở lại đây, rất chăm chú say mê học thuyết của Đạo gia, lại vì nghiên cứu Đạo gia nên phần trung y cũng đọc lướt qua. Tại Trung phái không ít đệ tử bị bệnh đều nhờ hắn xem trước, một thời gian sau cũng luyện được bản lĩnh Rất lâu sau Ngũ Vĩ mới mở mắt ra, bình thản hỏi:" Sư phụ hỏi con mấy vấn đề, con buổi tối có hay không mặt đỏ thân nóng? Ban ngày có hay không thần phiền khí thô. tiếng to ? hơn nữa tập võ có khát nước ?" Diệp Thiên Vân chuyện của mình rõ như lòng bàn tay, bệnh trạng mà Ngũ Vĩ nói hắn một cái cũng không có, bởi vậy rất quyết đoán lắc đầu:" Bình thường không có bất kì chuyện gì phát sinh!" Trong đầu lại nhớ lại một số thứ, có thể tìm ra manh mối. Ngũ Vĩ gật đầu, ngược lại có chút nghi hoặc, hắn móc từ trong túi du lịch ra một bao gì đó:" Ngươi xác thực là có bệnh, nhưng không phải là bệnh nặng! Theo sư phụ, con bây giờ nên dùng loại thuốc Chí Dương này. Lâu ngày tất sẽ làm tính chất cơ thể phát sinh một số thay đổi. Mạch của con thập phần mạnh mẽ, hẳn là tại âm dương không điều hòa. Nhưng làm cho người ta kì quái chính là hết lần này tới lần khác con không có phát sinh bệnh trạng này!" Diệp Thiên Vân suy nghĩ hồi lâu cuối cùng quyết định đưa vấn đề của mình trở về công pháp. Nhớ tới lúc ấy Hình Ý môn chủ nằm trên giường bệnh nói qua Kim Chung Tráo luyện tà vô cùng! Hắn khi đó không cách nào giải thích lời này, cho nên cũng không quan tâm lắm. Ngũ Vĩ chậm rãi nói:" Con ngày hôm qua phát bệnh cũng rất đơn giản, trong Trung y cũng có loại này gọi là Vong Dương! Kì bệnh này toát mồ hôi lạnh, ác hàn, tay chân quyết lãnh, khí tức yếu ớt, thích uống đồ nóng, lưỡi nhạt, mạch vi không rõ, hay thấy nhiểu ở cơn sốc của người bệnh. Thân thể của ngươi chí dương hết lần này tới lần khác xuất hiện Vong Dương, thật sự là có chút phức tạp!" Diệp Thiên Vân nghe xong bệnh trạng của bệnh nhân trong lòng có chút minh bạch. Chí Dương là nói tính chất cơ thể lệch dương. Nhưng nhiều lần sinh ra cơn sốc thuộc về Vong dương. Chí dương cùng Vong dương vốn mâu thuẫn giờ thì cùng tồn tại, hình thành thể mâu thuẫn thống nhất Ngũ Vĩ sợ Diệp Thiên Vân không rõ, nghịch thuốc trong tay nói:" Người bình thường âm dương hòa hợp, với tình huống bình thường, bởi vì âm dương lẫn nhau nên cùng tồn tại chế ước quan hệ. Dương được âm hòa, làm dương không quá thịnh. Âm được dương hòa, làm âm không quá suy yếu, duy trì sự phát triển biến hóa của sự vật. Mà trong trường hợp dị thường, quan hệ âm dương mất đi chế ước phối hợp lẫn nhau thì sẽ biểu hiện ở phương diện khá lệch thịnh lệch suy. Trung y thường vận dụng tăng giảm âm dương, cân đối động thái lệch thịnh lệch suy." Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu, nhìn thấy Ngũ Vĩ đưa thuốc điều phối cho mình không khỏi có chút cảm động liền nói:" Ngũ sư thúc, bệnh trạng này có khả năng trị liệu?" Ngũ Vĩ "à" một tiếng đàm tếu nói " Người bình thường thân thể đều điều hòa mà chúng ta là võ giả tuy thuộc phạm trù người bình thường nhưng mà thực sự âm dương có chút ít phát sinh. Ta có thể mở hai loại phụ dược cho con, con uống trước, nếu như không có hiệu quả gì thì quay lại Hình Ý môn có thể dùng Tây kiểm tra, xem các số liệu cụ thể, có tình huống dị thường không!" Diệp thiên Vân cũng biết trước mắt chỉ có thể làm như thế, hắn tin tưởng NGũ Vĩ. Hơn nữa môn chủ Hình Ý môn cũng nói qua công pháp này còn có phần thiếu sót chỉ là không dự liệu được di chứng sẽ đến nhanh như vậy. Ngũ Vĩ xem thần sắc của Diệp Thiên Vân cười nó:" Cũng không cần bi quan như vậy, tính mạng của ngươi rất mạnh mẽ, ít nhất cũng mạnh hơn rất nhiều người. Hơn nữa cũng không thể không chữa khỏi, nên để tinh thần thoải mái. Sẽ có hiệu quả không tưởng!" Diệp Thiên Vân không phải lo lắng mình chết mà là cảm thấy nếu có một ngày không thể hướng võ đạo tiến lên lại hướng về sau lùi lại! Như vậy cuộc sống đối với hắn thật không có ý nghĩa. Bởi vì cuộc sống an nhàn hoàn toàn không thích hợp với hắn. Nhưng thoáng qua hắn cũng đã thông suốt, cả đời người đều phải qua rất nhiều ngã rẽ không ai có thể sống trên con đường rộng lớn bằng phẳng được. Lúc này đây đối với hắn võ đạo chỉ là trải nghiệm thôi. Tuy không lạc quan nhưng cũng không tới mức quá bi quan, nhẹ nhàng cười đổi chủ đề:" Sư phụ thời gian gần đây tại Hình ý môn cuộc sống thế nào ?" Ngũ Vĩ nghe được Diệp Thiên Vân gọi mình là vi sư, hiển nhiên trong nội tâm rất khuây khỏa. Hắn cả đời cô độc. Giờ đây có nhiều đồ đệ, nhưng lại là do Hình Ý môn phái tới. Đây mới đúng là đệ tử nhập thất, làm sao không khiến hắn cao hứng! Nụ cười chồng chất trên mặt như một cái bánh bao nói:" Khá tốt, chỉ có điều trước kia luyện võ vì muốn nâng cao thực lực mà bây giờ chỉ thuần túy là muốn cường thân kiện thể. Hai mục tiêu hai phương hướng. Điều này làm ta với võ thuật cũng có lĩnh ngộ. Đối với ta mà nói mất đi thứ gì đó không phải là chuyện xấu, có thể đủ thời gian nghiên cứu đạo gia là tốt rồi." Diệp Thiên Vân nghe được lời Ngũ Vĩ đột nhiên nghĩ đến phương thuốc Trần Mễ Lạp đưa liền vừa cười vừa nói:" Sư phụ mấy ngày hôm trước con đi Võ Đang có nghe nói qua một số loại đan dược với võ giả rất có hiệu quả, Bách bổ trăm lực, Bát tiên đan, La hán đan!" Ngũ Vĩ quả nhiên bị khơi mào, gật đầu thở dài nói:" Những cái này ta hiểu rõ. Võ Đang không hổ là môn phái ngàn năm, đúng là về phương diện này rất có đạo hạnh. Bách bổ lực tráng khá tốt, có vài môn phái còn có thể chế ra. Nhưng Bát tiên đan cùng La hán đan chỉ là nghe người ta nói qua nhưng lại chưa thấy qua. Nếu có cơ hội nhất định muốn biết hai loại dược này, không uổng ta say mê đan đạo!" Diệp Thiên Vân nhìn thấy Ngũ Vĩ tiếc nuối bèn quay vào phòng đem ra hai cái bình dược, cười nói:" Kính sư phụ xin người vui lòng nhận cho!" Ngũ Vĩ có phần nghi ngờ nói:" Đâylà dược của Võ Đang sao ?"Dứt lời liền mở chai ra nhìn, lại ngửi hai lầ. Bộ dạng không hiểu ra sao Diệp Thiên Vân vừa mới nghe Ngũ Vĩ nói còn tưởng rằng đối với đan dược có chút ít hiểu biết chỉ là không ngờ hoàn toàn không phân biệt rõ được, liền nhìn thoáng qua hai bình:" Đây là Bát tiên đan còn đây là La hán đan!" Ngũ Vĩ ánh mắt cấp bách, lập tức cầm bình chai đan dược coi như trân châu, chú ý quan sát tỉ mỉ không ngừng khen:" Cánh hữu duyên nhất kiến, hữu duyên nhất kiến! Thiên Vân con thật là có tâm!" Diệp Thiên Vân nhìn thấy Ngũ Vĩ cao hứng, tinh thần cũng vô cùng tốt đã sớm quên bệnh của mình ở chân trời nào rồi, lại đem phương thuốc cho Ngũ Vĩ nói tiếp:" Con lần đi Võ Đang còn có hữu duyên cứu một vị bằng hữu. Hắn từng là sư hàng chữ Bối của Võ Đang, lấy được phương thuốc về sau đưa cho con!" Ngũ Vĩ lại có thêm định lực, không nhịn được bị hấp dẫn bởi phương thuốc của Diệp Thiên Vân, phải biết rằng sư hàng chữ Bối của Võ Đang đều dùng La hán đan. Những vật này bên ngoài đừng nói là nhìn thấy mà lại càng ít người biết! Đan dược quý như châu báu, phương dược kia cả ngàn vàng cũng không đổi, cầm lấy tờ giấy tay không ngừng run rẩy , khó có thể tin nói:" Thiên Vân phương thuốc này là đưa cho ta ?" Diệp Thiên Vân nói cho cùng lưu lại những vật này cũng không có tác dụng, không bằng đưa cho Ngũ Vĩ đi nghiên cứu, nói không chừng ngày nào đó luyện ra La hán đan, liền nói thẳng nói:" Sư phụ đến lúc đó có thể thử luyện chế, nếu may mắn thành thì hãy đưa một phần cho những vị lão nhân phía sau núi coi như là tâm ý của con!" Phương thốc này đối với một người mà nói chả khác gì sống lại lần thứ 2. Nếu mà môn phái chiếm được như vậy có thể coi là trợ khí hay là thối khí. Đan dược có thể khiến cho môn phái hưng thịnh cũng có thể làm cho suy sụp. Ngũ Vĩ dùng hai tay cẩn trọng cầm lấy trang giấy, hơi động lòng nói:" Thiên Vân phần lễ này của con quá là xa xỉ. Sư phụ cũng không có cái gì có thể tặng cho con được, phải biết rằng cái này không chỉ với ta là hi vọng còn đối với Hình Ý môn..." Hắn nói đến đây đột nhiện dừng lại bởi vì hắn cùng Tiêu Sắt hiểu rõ Diệp Thiên Vân với Hình Ý môn có chút phiền chán. Diệp Thiên Vân hiểu được ý tứ của Ngũ Vĩ. Ngũ Vĩ coi Hình Ý môn là nhà, đối với nhà thì tự nhiên cảm thấy rất ấm áp, mà có đồ tốt theo phản xạ cũng sẽ nghĩ đến nơi đó trước tiên. Hắn cũng không ngại đưa phương thuốc này cho ai dùng, cũng không quan tâm HÌnh ý môn dùng làm gì. Hắn ghét bị Tiêu Hùng coi là quân cờ trong tay, tuy hắn có được vị trí tốt nhưng mà không thích bị người khác sai khiến. Nhưng mà đã cam lòng cho người khác đan dược này như vậy tất nhiên phải có sự chuẩn bị, chỉ là hơi lo lắng nhân tiện nói:" Sư phụ thích ai thì đem tặng người đó, tốt nhất không nên cho người ngoài, bằng không môn phái khác chiếm được lại là tinh phong huyết vũ! Đồng thời với vị bằng hữu kia sẽ ảnh hưởng không tốt! Ngũ Vĩ vội vàng gật đầu nói:" Về phương diện này ngươi an tâm, chỉ là tình cảm của ta với Hình Ý môn quá sâu sắc, bởi vì đó là nhà của ta!" Diệp Thiên Vân cười cười vỗ vai Ngũ Vĩ không nói gì, hắn tuy đã bái Ngũ Vĩ làm sư phụ nhưng giữa hai người đây chỉ là danh phận, đều là cùng thân phận bằng hưu. Ngũ Vĩ cũng như thế hắn cũng minh bạch mấu chốt trong đó. Diệp Thiên Vân thừa dịp Ngũ Vĩ ở nhà mình liền cùng hắn trao đổi một số kĩ xảo trong Hình ý, những thứ này hiểu càng nhiều đối vơi tương lai của hắn càng quan trọng. Tri thức trong Hình Ý môn có không ít đều từ nhỏ đã đánh dấu. Đó là trụ cột của võ học. Truyện được copy tại Truyện FULL Diệp Thiên Vân vừa luyện tập công phu vừa cùng Ngũ Vĩ trao đổi võ học, học được không ít thứ. Mà Ngũ Vĩ đối với sự tiến bộ của Diệp Thiên Vân không cách nào hình dung. Tuy công phu bị phế mất nhưng nhãn lực vẫn còn. Trong phòng tập luyện, Diệp Thiên Vân không ngại để lộ ra sức mạnh khiến người khác e sợ, một quyền một cước đều rất cương mãnh. Đồng thời cũng minh bạch bất luận cái gì cùng hắn giao thủ thì người đó chỉ có cách tránh đi. Cứ như vậy Ngũ Vĩ ở nhà Diệp Thiên Vân đã được hai ngày, hai ngày này đem thuốc cho hắn, Diệp Thiên Vân đúng giờ dùng. Sau đó còn phải đi thăm vài vị bằng hữu, vì bệnh trạng của Diệp Thiên Vân đã được kiểm tra. Ngũ Vĩ rời đi mà Diệp Thiên Vân cũng kết thúc ngày nghỉ 1-5. Ngày mai phải tới trường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]