Sau khi Diệp Thiên Vân ly khai, khoảng chừng năm phút sau Lệ Phàm Dạ mới dùng một tay chống xuống đất, vật lộn cả nửa ngày mới đứng dậy được, trên mặt đất có một khoảng màu đỏ sẫm, nhưng không quá bắt mắt, nếu ai không chú ý thì không nhất định phát hiện ra được! Sau khi chống dậy, cánh tay bị Diệp Thiên Vân kích trúng giống như hoàn toàn không còn thuộc sự khống chế của Lệ Phàm Dạ, cơn đau buốt từ khớp xương không ngừng truyền lên óc, khớp tay không ngờ lại bị người ta dùng một chiêu tháo xuống.
Cố gắng nhịn đau, Lệ Phàm Dạ sau khi bò dậy cũng không sửa sang lại quần áo trên người, việc đầu tiên không phải là kiếm tra thương thế mà hai đầu gối quỳ xuống đất, lết dần về phía Vương Sư Đình, một đoạn cự ly vừa rồi chỉ đi mất ba bước giờ không ngờ lại cảm thấy rất xa.
Lệ Phàm Dạ cũng không để ý tới Tiêu Sắt ở bên cạnh, dùng đầu gối lết vài cái rồi dập đầu, cự ly ba bước này không không ngờ lại dùng đập đập vào mặt đất đến mấy chục lần. Cho tận khi đến dưới chân Vương Sư Đình, giống như một con chó đợi Vương Sư Đình dạy bảo, ngay cả dũng khí mở miệng nói cũng không có. Dạng thần thái này khiến Tiêu Sắt cũng thầm kinh hãi, quy củ phải nghiêm khắc như thế nào mới có thể khiến một võ giả biến thành như thế này, không khỏi nhìn về phía Vương Sư Đình với ánh mắt chấn kinh.
Sau thời gian khoảng một chén trà, Vương Sư Đình mới hồi thần chắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-hac-quyen/1240810/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.