Chân của Diệp Thiên Vân cứ từ từ tụt xuống. hắn có chút lo lắng, dùng lực nắm chặt Kỳ Giai Trữ! Nếu như hôm nay cứu Kỳ Giai Trữ là một người bình thường,vậy thì có lẽ hai người đều đã rơi xuống rồi. Nhưng Diệp Thiên Vân thì khác, hắn là một võ giả khỏe mạnh, chính cái sức mạnh này khi đứng trước ranh giới sống chết lại có thể mạnh hơn người ta tưởng tượng nhiều. Khi mà Kỳ Giai Trữ được nhấc lên một chút thì cũng là lúc chân của hắn rời khỏi lan can! Lưu Tùng vẫn ngây ra ở đó, không biết nên làm cái gì. Nhưng Vương Thông lại khác, hắn xông lên phía trước. Một tay định nắm lấy chân của Diệp Thiên Vân, ai ngờ chân của hắn đã tuột khỏi lan can, không thể tóm được. Lưu Tùng hét lớn: "Thiên Vân!" nguồn TruyenFull.vn Diệp Thiên Vân và Lưu Giai Trữ cùng rơi xuống, hắn đưa tay ôm cô vào lòng. Kỳ Giai Trữ có thể nói là sống rồi lại chết,chết rồi lại sống, trong lúc tuyệt vọng nhảy lầu, rồi sau đó lại được Diệp Thiên Vân cứu, trong lòng lại nảy lên ham muốn được sống. Mọi người đều như vậy, nghĩ rằng mình chết chắc rồi nhưng rồi lại có hy vọng. Nhưng cô ta vui mừng chưa được bao lâu thì Diệp Thiên Vân và cô ta cùng rơi xuống, điều này làm cho cô ta cảm thấy có gì đó không phải với Thiên Vân. Nếu như hôm nay hai người đều chết, như vậy hung thủ chính là cô ta. Là cô ta khiến cho Diệp Thiên Vân phải chết, cho nên cô ta giãy dụa hô lớn: "Anh thật khờ!" Bởi vì rơi xuống gió rất to nên cô ta dùng hết sức có thể hét lên. Diệp Thiên Vân căn bản cũng không nghe thấy, không phải nghe không thấy, mà là hắn quá chuyên tâm, bởi vì hắn đang tìm một điểm để nắm lấy. Nếu như tìm được, vậy thì hai người đều sống sót. Nhưng nếu như tìm không thấy. Kỳ Giai Trữ nhất định là sẽ chết, hơn nữa sẽ chết vô cùng thảm, cho nên hắn đang chờ đợi cơ hội mong manh đó. Trong khi Kỳ Giai Trữ nói chuyện, hai người bọn họ đã rơi xuống ba bốn mét, Diệp Thiên Vân nhìn xuống phía dưới, phát hiện có một chỗ nhô ra, cho nên hắn khẽ vươn tay nắm lấy. Hai người quả thật là lơ lửng giữa trời. Kỳ Giai Trữ không thấy như vậy, cô ta nhìn xung quanh, mặt mũi trắng bệch vì sợ hãi, nhưng sau khi thấy Diệp Thiên Vân, cô ta lấy lại bình tĩnh run rẩy nói: "Tại sao lại cứu tôi?" Diệp Thiên Vân biết tạm thời đã an toàn, hắn lại nhìn bốn phía tìm một nơi an toàn hơn, thì nghe thấy Kỳ Giai Trữ nhàn nhạt nói: "Chỉ là bạn bè thôi?" Suy nghĩ của phụ nữ rất nhất nông cạn, nhất là Kỳ Giai Trữ,cô ta phát hiện Diệp Thiên Vân lại khác. Đầu tiên là quên mình nhảy xuống cứu cô ta. Sau đó là bị treo lơ lửng, nghe giọng của hắn, hoàn toàn không chút sợ hãi hoặc là bất kì một phản ứng nào, thanh âm bình tĩnh, không nghe thấy bất kì một sợ hốt hoảng nào, giờ đây cô ta thấy như là ở một quán cà phê ngồi nói chuyện phiếm. Chuyện này khiến cho cô ta thấy băn khoăn. Nàng quơ đầu nhìn hiện tại. Sau đó quyết định không nghĩ những chuyện này nữa, hình ảnh Diệp Thiên Vân bình tĩnh in sâu trong tâm trí cô ta. Trong những thời điểm mấu chốt, càng dễ kiểm nghiệm một người đàn ông. Biểu hiện hôm nay Diệp Thiên Vân, cho một nghìn điểm cũng đáng. Lúc này Lưu Tùng cũng đã nhìn thấy. Hắn ở phía trên sốt sắng đến độ cứ đi đi lại lại, trong tay còn nắm chặt cái điện thoại. Trong miệng không ngừng nói: "Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ...". Vương Thông nhìn thấy hắn cứ đi đi lại lại, không khỏi đá mạnh vào mông hắn một cái rồi nói: "Nhanh đi tìm dây thừng, bằng không lát nữa hai người bọn họ không chống đỡ nối, nhanh lên, đừng đứng ở đó mà cuống lên nữa!" Lưu Tùng nghe được Vương Thông nội vàng chạy xuống. Vương Thông xuống phía dưới thăm dò nói: "Thiên Vân. Anh không sao chứ. Chờ một chút, Lưu Tùng đi lấy dây thừng rồi. Lát nữa là có thể kéo hai người lên." Diệp Thiên Vân gật đầu. Vừa rồi hắn nhảy quá nhanh, căn bản cũng không có thời gian suy nghĩ, chỉ có dừng lại mới có cơ hội xem xét tình hình bên dưới, tại góc nghiêng bốn lăm độ có một cửa sổ, ước chừng khoảng bốn năm mét xa. Hắn không hi vọng gì vào chuyện Lưu Thông đi tìm dây thừng, chờ hắn thì quá lâu. Hơn nữa quan trọng nhất là hắn rất chắc chắn, hơn nữa lúc quan trọng nhất, tuyệt vọng nhất, hắn luôn tự tin vào chính mình. Vương Thông hôm nay mới phát hiện Diệp Thiên Vân không phải người bình thường,tốc độ của hắn sao lại nhanh như vậy, hơn nữa thân thể rất khỏe mạnh, tuy bình thường không thấy hắn làm bất cứ hành động gì, nhưng hôm nay đã biết hắn là võ gia. Hơn nữa là một võ gia võ công cao cường, có suy nghĩ tỉnh táo, quyết đoán. Bất luận mặt nào hắn cũng đều giỏi cả cho nên hiện trong lòng Vương Thông cũng không quá lo lắng, hì hì cười nói: "Thiên Vân, tôi thật đúng là nhìn lầm anh, anh đúng là cao thủ!" Diệp Thiên Vân không để ý đến hắn, bây giờ còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm,lấy đâu thời gian nói chuyện phiếm, nhưng mà những lời này lại kích động Kỳ Giai Trữ, cặp mắt của cô ta tràn đầy thần thái.Càng tiếp xúc với Thiên Vân càng thấy hắn thần kì, và nhiều điểm tốt hơn. Đối với cô ta mà nói, Diệp Thiên Vân đúng là một kho báu, cất giấu vô số đồ vật. Diệp Thiên Vân quan sát cũng đã kha khá rồi. Hít vài hơi thật sâu, hắn nhìn Kỳ Giai Trữ nói: "Chúng ta phải đi thôi, cô có sợ không?" Kỳ Giai Trữ đương nhiên sợ hãi, nhưng mà cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Vân. Trong lòng không biết từ đâu ra một luồng dũng khí, lắc đầu nói: "Tôi không sợ, chỉ cần ở cạnh anh thì tôi không sợ gì hết." Diệp Thiên Vân khẽ nhúc nhích cơ thể, Kỳ Giai Trữ lúc này mới cảm thấy sợ hãi, cứ từng chút từng chút giao động như vậy, biên độ cũng đã càng lúc càng lớn, đến mức cuối cùng là mỗi lần giao động tạo thành góc vuông. Kỳ Giai Trữ sợ tới mức, nhắm chặt mắt lại, nhưng giờ đây cô ta chỉ có thể tin vào Diệp Thiên Vân một cách vô điều kiện, cố gắng kiềm chế chính mình. Xem ra đây là lúc của cuộc hành trình mạo hiểm. Vương Thông vừa trầm tĩnh lại thì đã nhìn thấy động tác của Diệp Thiên Vân lập tức giật nảy mình, lớn tiếng nói: "Anh đừng làm vậy. Thiên Vân!" Trong lúc hắn kêu lên, Diệp Thiên Vân vẫn cứ tiếp tục, hơn nữa lực đạo cùng tốc độ đều như tính toán, khi mà thân thể gồng lên, tay buông lỏng, toàn thân bay lên! Thân thể hai người như lướt đi trên không trung, bốn năm mét đối với hắn mà nói cũng không phải là quá khó khăn. Trong lúc rơi xuống, thân thể cũng đồng thời bay ra, khi ngang qua cửa sổ, Diệp Thiên Vân đột nhiên đưa tay đánh mạnh vào cửa sổ! Mảnh thủy tinh sao có thể làm cho hắn kinh sợ, tất cả vỡ tan trong nháy mắt, tay hắn khẽ phát lực bám lấy cửa sổ, lực lớn khiến cho hắn và Kỳ Giai Trữ không khỏi choáng váng, bởi vì quán tính quá lớn! Tay của Diệp Thiên Vân đúng là binh khí, không chỉ có thể giết người mà còn có thể cứu người trong lúc nguy cấp, hai người bám vào cửa sổ giống như đồng hồ quả lắc đang rung lên vài hồi. Ngoại trừ Diệp Thiên Vân ra, Kỳ Giai Trữ và Vương Thông đều chứng kiến cảnh kinh khủng này, ngoại trừ kinh hãi ra bọn họ cũng không nghĩ được gì khác, Diệp Thiên Vân giống như con thằn lằn đang dán trên tường. Kỳ Giai Trữ thấy may mắn vì chính mình chưa từng trải qua trường hợp như vậy, được người mình yêu cứu, lại trải qua tình huống như vậy, trong lòng không khỏi nghĩ, đời này sẽ mãi tin tưởng hắn. Như này đối với Diệp Thiên Vân có thể nói là an toàn rồi. Hắn hoàn toàn không có thời gian làm gì khác, hắn nắm chặt lấy tay của Kỳ Giai Trữ đẩy cô lên đến trên bậu cửa sổ nói: "Cẩn thận mảnh thủy tinh vỡ!" Câu nói kia bình thường nói thì không sao, nhưng lúc này lại khiến Kỳ Giai Trữ nước mắt lưng tròng, cô ta cũng không muốn liên lụy Diệp Thiên Vân, cô ta giống như một con thỏ trắng nhanh nhẹn nhảy lên, sau đó nhanh chóng tiến vào bên trong. Sau đó nhanh chóng đưa tay ra nói: "Mau lên đây Thiên Vân!" Tay của Kỳ Giai Trữ chỉ để làm cảnh thôi, Diệp Thiên Vân lắc đầu. lấy cánh tay còn lại bám lấy cửa sổ, sau đó thân thể bỗng nhiên khẽ động, nhảy vào bên trong. Sau khi đã an toàn hắn phủi phủi tay, phát hiện quần áo đã rách tơi tả, nhìn chung quanh một chút. Sau đó nói: "Giai Trữ con người sống được không dễ dàng, hy vọng cô biết quý trọng chính mình!" Kỳ Giai Trữ đã trải qua chuyện như vậy nhất định sẽ không coi nhẹ mạng sống nữa, cô ta khẽ gật nhẹ đầu. Đau lòng nói: "Anh không bị thương gì chứ? Tôi sau này cũng không dám nữa đâu, chỉ cần anh nói tôi đều sẽ cố gắng làm!" Cô ta giờ đã coi Diệp Thiên Vân như là một phần không thể thiếu. Ánh mắt tràn đầy tình yêu. Diệp Thiên Vân không nhìn cô ta mà nói: "Đi thôi, lát nữa lại có người đến đấy!" Nói xong hai người liền nhanh chóng xuống lầu,ở đầu bậc thang lại đụng phải Vương Thông, hắn lúc này không thể tin nổi, nhìn Diệp Thiên Vân bằng ánh mắt đầy sùng bái nói: "Đúng là một người đàn ông chân chính. Động tác nhanh gọn, không đi quay phim thật là đáng tiếc cho anh!" Ba người đến cửa tầng lầu, Diệp Thiên Vân mới thở phào nhẹ nhõm. Đối với tình huống như thế này, hắn cũng không muốn nó xảy ra lần nào nữa. Bởi vì quá nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là mất mạng. Hai tay Kỳ Giai Trữ nắm chặt lấy quần áo của Diệp Thiên Vân, một bước cũng không rời, nói: "Thiên Vân, từ hôm nay trở đi tôi sẽ cố gắng sống cho tốt, bởi vì tôi hiểu rằng, mạng sống của tôi là của anh, anh và tôi sẽ không bao giờ chia cắt!" Diệp Thiên Vân cau mày, chậm rãi nói: "Tôi đã có người yêu rồi!" Kỳ Giai Trữ hoàn toàn không để tâm, nàng mỉm cười "Ừ" một tiếng nói: "Tôi sẽ chờ anh mãi mãi, cho dù là đến giây phút cuối đời!" Đúng lúc này, Lưu Tùng vội vàng hấp tấp cầm một bó dây thừng từ đàng xa chạy tới. Vừa nhìn thấy Diệp Thiên Vân, hắn mừng rỡ nói: "Sao anh lên được?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]