Chương trước
Chương sau
Hai người tới một nơi mà Diệp Thiên Vân chưa từng đến, kỳ thật cũng chỉ là một gian phòng, sau khi Hình Ý môn chủ mở cửa phòng ra, cả căn phòng mới hiển hiện ra. Diệp Thiên Vân tỉ mỉ quan sát, đây là một linh đường, thoạt nhìn có vẻ cũng đã lâu, phòng có chút cũ nát, nhưng rất sạch sẽ, hẳn là hằng ngày đều có người thu dọn. Nếu không tuyệt đối không thể sẽ như vậy.
Hình Ý môn chủ nhìn Diệp Thiên Vân nói:" Nơi này là nơi để linh vị của những môn chủ tiền vị, bọn họ đều an nghỉ ở đây, không lâu nữa có lẽ ta cũng sẽ ở đây.
Diệp Thiên Vân không nói gì, hắn nhìn quanh, thật ra linh vị ở đây cũng không nhiều, chỉ có năm người trên có cắm hương, nên hắn chậm rãi hỏi:" HìnhÝ môn từ khi bắt đầu đến giờ mới chỉ có năm môn chủ sao?"
Hình Ý môn chủ khẽ gật đầu nói:" So với các môn phái khác,Hình Ý Môn chúng ta quả là chưa được bao lâu!"
Diệp Thiên Vân nhìn mấy linh bài đó thì phát hiện quả nhiên có Vương Đức Hành hắn không khỏi thở dài. Quyển sách đó nhất đinh là của Hình Ý Môn rồi, bây giờ đã có bằng chứng, hắn cười cười nói:" Quyển sách đó của tiền bối Vương Đức Hành tôi sẽ trả lại cho Hình Ý Môn, lúc đầu có được cũng chỉ là vô tình mà thôi."
Hai người đều rất tôn kính tác giả của cuốn sách này, lát sau họ nhanh chóng rời đi, và trở lại phòng của môn chủ.
Diệp Thiên Vân đi vào bên trong mới phát hiện ra trong lòng mình vô cùng tĩnh lặng, có lẽ là cảm giác khi vào căn phòng ban nãy.
Hình Y môn chủ tựa hồ cũng cảm thấy như vậy, ông ta không có suy nghĩ muốn lấy lại cuốn sách nói:" Vương Đức Hành là môn chủ đời thứ tư, khi ta mới vào Hình Ý Môn cũng có gặp ông ta một lần,bây giờ thì người mất vật còn."
Diệp Thiên Vân cũng cảm nhận được sự khảng khái trong giọng nói của ông ta, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ nói: " Môn chủ, tôi có một vấn đề rất khó khăn, nếu như có gì đó không phải xin môn chủ bỏ qua!"
Hình Ý môn chủ rất vui vẻ nói:" Nói đi, nơi này cũng chỉ có hai chúng ta. Không có gì không thể nói ra." Nói xong hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân, chờ câu hỏi của hắn. Dường như ông ta rất có hứng thú với Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân nói:" Tôi vào Hình Ý Môn lâu như vậy rồi, thấy đời đệ tử thứ nhất cùng với Hình Ý môn dường như rất xa cách, hơn nữa võ thuật của đời đệ tử thứ nhất và thứ hai chênh lệch nhau rất nhiều. Không biết là vì sao?"
Hình Ý môn chủ nghe xong nhíu mày,sau đó mới đặt tay lên bàn, gõ tay theo điệu, mãi lâu sau mới nói:" Kỳ thật chuyện ngươi hỏi cũng là một vấn đề, không ít người đều nghi hoặc. Nếu như ngươi hỏi sớm thì ta cũng không trả lời ngươi,nhưng bây giờ cho dù là che dấu cũng không có gì ý nghĩa gì nữa!"
Hắn vừa cười vừa nói:" Ngươi đã gặp mặt năm người bọn họ rồi chứ?"
Diệp Thiên Vân " uh " một tiếng, rõ ràng hắn nói đến chính là năm đệ tử đời thứ nhất của Hình Ý Môn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Hình Ý môn chủ thoáng trầm ngâm một chút mới nhớ lại nói:" Lúc đầu truyền thừa, tổng cộng có mười hai vị, vừa đúng mười hai hình, sau lại bởi vì tranh đấu môn chủ trong môn phái, đã chết mất hai người. Chỉ còn lại có mười người, đương nhiên những người ta nói chính là những người trong môn phái võ lâm."
Diệp Thiên Vân không rõ ông ta nói những thứ này có lợi ích gì, hắn bây giờ cũng chỉ muốn biết tại sao đời đệ tử thứ nhất lại rời bỏ Hình Ý Môn..
Hình Ý môn chủ đâu khổ nói:" Kỳ thật dựa theo thân phận mà nói, mấy người phía sau núi đều là sư huynh của ta! Lúc đầu tình cảm rất tốt, nhưng sau đó bởi vì ta muốn làm môn chủ nên tình cảm phai nhạt dần. Cuối cùng, bọn họ đều rời đi, cũng không ai xen vào chuyện của Hình Ý Môn nữa."
Trong giọng nói của ông ta có chút đau thương. Tựa hồ có chút sợ Diệp Thiên Vân không rõ nên bổ sung nói:" Cũng giống như hôm nay Phó Bác Sinh và Tiêu Hùng. Cho nên đời thứ hai được truyền thừa không hoàn thiện, bởi vì rất nhiều thứ không có dạy cho bọn họ. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho đời đệ tử thứ hai trở nên yếu kém.."
Có thể là do đau lòng, Hình Ý môn chủ không nói thẳng ra nhưng Diệp Thiên Vân thấy rất rõ ràng, không khỏi gật đầu nói:" Tôi hiểu rồi!"
Bây giờ Diệp Thiên Vân đã rõ mọi chuyện của Hình Ý Môn, mấy đệ tử đời thứ nhất phía sau núi bị làm cho tâm tàn ý lạnh, hiển nhiên sẽ không ra khỏi núi nữa.
Hình Ý môn chủ lúc này cũng bình tĩnh nói:" Kỳ thật ta biết ngươi học được vài hình rồi. Nếu là trước kia bọn họ sẽ không truyền thụ cho ngươi, nhưng bây giờ người già nghĩ thoáng ra rất nhiều chuyện. "
Diệp Thiên Vân nhớ tới những gì Vô Vi Đạo Nhân nói. Hóa ra hắn là sợi giây kết nối duy nhất giữa mấy người đệ tử đời thứ nhất và Hình Ý Môn. Bọn họ cũng biết mình già rồi, hiển nhiên bọn họ không muốn đem võ công vào quan tài nên đều đem mười hai hình truyền cho người khác, nên mới đem tất cả võ công truyền cho hắn và cũng chính là thông qua hắn truyền mười hai hình cho Hình Ý Môn.
Vô Vi Đạo Nhân cũng đã nói rằng mười hai hình có thể truyền cho người khác, hẳn là là ám chỉ hắn có thể truyền cho người của Hình Ý Môn, mọi chuyện đã nghĩ thông suốt, hắn cũng đã hiểu rất nhiều rồi."
Hình Ý môn chủ nhìn thấy biểu hiện của Diệp Thiên Vân cũng yên tâm, hắn nói:" Ngươi đã hiểu rồi thì tốt. Hình Ý Môn và đệ tử đời thứ nhất đều trông cậy vào ngươi."
Diệp Thiên Vân vô tình lại gánh vác một nhiệm vụ, trở thành đầu mối của Hình Ý Môn và sau núi, hắn gật đầu đồng ý nói:" Tôi sẽ đem những hình này truyền cho người khác!"
Hình ý môn chủ nghe xong rất vui mừng mà nói:" Được lắm, có câu nói này của ngươi là ta yên tâm rồi, hôm nay đến đây ta còn có một việc muốn nói với ngươi!"
DiệpThiên Vân sửng sốt nhìn về phía Hình Ý môn chủ, ông ta nói không có chút ngữ khí ra lệnh nào, hoàn toàn giống như một người già đang nói chuyện với lớp trẻ.
Hình Ý môn chủ suy nghĩ một chút mới nói:" Trong cuốn sách của Vương Đức Hành có cất giấu một bí mật. Bên trong có một bộ Kim Chung Tráo công pháp, ngươi có phải đã luyện rồi không?"
Diệp Thiên Vân hết sức kinh ngạc, Hình Ý môn chủ tựa hồ biết rất nhiều chuyện, trong lòng nghi hoặc nói:" Tôi có học qua!"
Hình Ý môn chủ nhíu mày, một lát sau lại giãn ra. Thở dài nói:" Đúng là ý trời! Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết môn công phu này tà rất lớn, lúc đầu ta cũng nghe qua Vương lão nói qua về quyển sách này!"
Hai tai Diệp Thiên Vân bây giờ dựng thẳng lên, chuyện hắn quan tâm nhất chính là Kim Chung Tráo, vừa thấy môn chủ không nói nữa, hắn vội vã hỏi:" Nói gì vậy?"
Hình Ý môn chủ hồi tưởng lại nói:" Ta chỉ nghe nói môn công phu này có khuyết điểm, cho nên Vương Đức Hành mới giấu ở trong "Hình Ý quyền giải", mục đích chính là vì không để người khác luyện tập!"
Diệp Thiên Vân nghe xong mãi một hồi lâu sau không có phản ứng gì, hắn nhớ kỹ phía sau Kim chung Tráo có ghi tặng cho người có duyên, khác hẳn so với lời của môn chủ. Điều này làm cho hắn cũng không khỏi mơ hồ!
Hình Ý môn chủ nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiên Vân bèn nói:" Ta lúc ấy cũng chỉ là nghe được một câu vậy thôi. Cụ thể là gì, ta cũng không rõ lắm, ngươi cứ từ từ tìm hiểu đi."
Diệp Thiên Vân vừa mới có chút nóng lòng, nghe xong cũng bình tĩnh trở lại, hắn đã luyện Kim Chung Tráo đến mức sáu, bất luận thế nào cũng vậy, không thể quay lại được, huống hồ lúc đầu hắn đã lựa chọn tiếp tục, đương nhiên là biết có nguy hiểm. Coi như là có khuyết điểm cũng không có quan hệ gì, ít nhất trước mắt, công phu của hắn vẫn thuận buồm xuôi gió. Huống hồ còn có người luyện đến qua cấp thứ chín. Cho nên hắn cũng yên lòng.
Hình Ý môn chủ vừa định nói chuyện thì sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, ông ta cố nén một hồi mới nói:" Ngươi trở về đi. Cơ thể của ta đã chống đỡ không được nữa rồi, hy vọng ngươi có thể đem mười hai hình truyền cho bọn họ!" Vừa nói vừa phất phất tay, đứng dậy liền vào phòng.
Diệp Thiên Vân vừa nhìn là biết bệnh của Hình Ý môn chủ không tốt lắm, nên hắn cũng nhanh chóng rời đi!
Diệp Thiên Vân đầu tiên là đi thăm Ngũ Vĩ cùng Phương Như Sơn hai người. Nhìn bệnh tình bọn họ cũng không biết thế nào, nhưng cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng nên hắn cũng yên tâm nhiều. Ngũ Vĩ là sư phụ đầu tiên của hắn, hai người mặc dù không có danh phận rõ ràng,nhưng tình cảm vượt qua cả mức thầy trò, hắn hy vọng Ngũ Vĩ không có chuyện gì.
Sau đó Diệp Thiên Vân chỉnh lí lại ba hình hắn đã học, viết vào một quyển sách, đến một lúc nào đó hắn sẽ giao cho Trung Mạch, đây cũng là cách để trả ơn những đệ tử đời thứ nhất. Hắn cũng không hẹp hòi gì trong chuyện mười hai hình, bởi vì đây vốn dĩ là những thứ thuộc về HÌnh Ý Môn, đương nhiên là phải trả cho bọn họ.
Mười hai hình không có ai dạy thì không thể có khả năng học được điểm này Diệp Thiên Vân rất rõ, nên hắn mới viết một số thứ cần thiết vào sách, đến lúc học được kha khá rồi, hắn sẽ tiến hành chỉ điểm, như vậy sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian.
Sau khi chỉnh lí xong hắn đi tìm Tiêu Hùng. Vừa bước vào thì hắn nhòn thấy Tiêu Hùng đang đi đi lại lại ở góc phòng, dường như có chuyện gì đó. Hắn liền đem cuốn sách ra nói:" Phái chủ, đây là mười hai hình mà con đã học được, bây giờ con định truyền lại cho Trung Mạch!"
Tiêu Hùng sắc mặt không tốt lắm, hắn thậm chí nghe thấy mười hai hình sắc mặt càng xấu hơn, nhìn Diệp Thiên Vân có chút có lỗi nói:" Thiên Vân, có một việc ta không thể không nói với ngươi, hy vọng ngươi đã có chuẩn bị!"
Tâm lí của hơi hồi hộp một chút, hắn nhìn Tiêu Hùng là biết có gì đó không đúng, không thể không hỏi:" Chuyện gì vậy?"
Tiêu Hùng thở dài một hơi nói:" Cha mẹ ngươi gặp tai nạn trên đường đi tới sân bay!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.