Người đã đến hết, đại chiến sắp bắt đầu rồi. Đương nhiên ở đây chỉ là đại chiến nước miếng, cũng không phải thật sự đánh nhau thật, Tây phái tổn thất nhiều đệ tử như vậy tất nhiên phải đòi lại công đạo..
Tiêu Hùng nhíu nhíu mày, số người chết ở đây cũng không ít, cho nên hắn đắn đo một chút rồi hỏi: "Thiên Vân, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại xảy ra xung đột cùng đệ tử Tây phái?"
Bây giờ Diệp Thiên Vân muốn đem tình cảnh lúc nãy thuật lại một lần, nhưng mà trước tiên hắn muốn gặp Tiêu Sắt đã nếu không những lời hắn nói không đủ vững chắc cũng không thể nói là thay Tiêu Sắt báo thù, nói như vậy cũng chỉ là lời vô căn cứ mà thôi, cho nên hắn thong thả nói: "Hôm nay con cùng đại sư huynh Tiêu Sắt đi ngang qua Tây phái, vừa đi qua nơi này thì bị người Tây phái tấn công, hai chúng con bị vây vào giữa rồi sau đó đại sư huynh bị người ta dả thương, con cũng là bị bức quá mà đánh trả. Mới tạo thành cục diện như vậy! Chân tướng của sự việc là như vậy!"
Hoàng Thánh ở bên cạnh 'phì' một tiếng rồi nhổ ra một bãi nước, sau đó lớn tiếng mắng chửi: "Diệp Thiên Vân! Con mẹ ngươi, đồ chó, cả đồng môn cũng không buông tha, ngươi ra tay quá tàn nhẫn, ta thấy ngươi có tội mà không dám nhận, không nên ở đây mà ngụy biện lý do với lý trấu".
Diệp Thiên Vân hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Ta nhận tội gì? Chẳng lẽ mặc cho người Tây phái các ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-hac-quyen/1240733/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.