Chương trước
Chương sau
Vô Vi đạo nhân hỏi một câu không đầu không đuôi, ngay cả chính lão cũng có chút không dám tin tưởng. Từ ngày đầu tiên Diệp Thiên Vân đã bắt đầu dùng nhành cây kia để nghiên cứu, đến bây giờ cành cây vẫn còn y nguyên, lão cũng hiểu rằng Diệp Thiên Vân đang nghiên cứu võ thuật. Nhưng lão lại không nghĩ rằng có một phương pháp nghiên cứu như vậy, cơm không ăn mà con mắt cũng không nhìn lên, ở chỗ này nghiên cứu võ công cho đến khi trời tối, chuyện kỳ quái như vậy nếu nói ra sợ rằng không ai tin tưởng.
Cho dù là diễn trò thì cũng phải có lúc nghỉ ngơi, nhưng mà tên Diệp Thiên Vân này mỗi ngày đều đến đây ngồi chồm hổm một chỗ. Sau đó bắt đầu ngồi suy nghĩ, có đôi khi lại vẽ lên vài nét, sau đó nghiên cứu, thỉnh thoảng lại luyện tập hai chiêu, Vô Vi đạo nhân cũng bị chấn trụ, Diệp Thiên Vân nghiên cứu võ công so với việc lão câu cá thì độ nghiện còn lớn hơn, điều này làm cho lão có phần không chấp nhận được.
Điều thú vị hơn còn ở phái sau, thỉnh thoảng Vô Vi đạo nhân hữu ý vô ý mà liếc qua Diệp Thiên Vân vài lần. Lão phát hiện ra một điều kỳ quái, đó chính là mỗi ngày Diệp Thiên Vân nghiên cứu võ công đều không giống nhau! Hắn đem võ công của mười đại môn phái nghiên cứu một lần. Hơn nữa có đôi khi còn đánh lên vài chiêu để so sánh. Mỗi chiêu Diệp Thiên Vân đánh lên đều khá có chiều sâu mà không phải là những chiêu thức thô thiển, đây mới là điều làm lão rất ngạc nhiên.
Một võ giả có thể thông hiểu công phu của hai ba nhà cũng không tính là có gì kỳ lạ, nhưng mà muốn đem võ công của mười đại môn phái khoa tay múa chân như Diệp Thiên Vân thì nhãn lực, trí nhớ, thể lực, thiếu một trong những thứ này thì không thể làm được.
Diệp Thiên Vân đứng lên hoạt động thân thể, sau đó nghi hoặc nhìn Vô Vi đạo nhân. Trong lòng của hắn thì Vô Vi đạo nhân hẳn là sẽ hằng ngày đều câu cá, sau đó nói với mình một câu 'không hợp tính tình', coi như là xong việc. Hắn cũng không ngờ hôm nay Vô Vi đạo nhân lại có biểu hiện khác thường, bởi vì tất cả tới quá đột ngột.
Vô Vi đạo nhân nói ra những lời này, sau lại thấy biểu tình của Diệp Thiên Vân thì lại có phần tức giận, những ngày này hai người đang so bì cao thấp cho nên ai mở miệng trước là thua. Thời gian này lão mang ý nghĩ đó, nhưng mà không nhịn được mà mở miệng hỏi tính ra cũng là một hành động bất đắc dĩ. Diệp Thiên Vân cũng quá kỳ lạ, không nói lời nào cũng không quấy rầy lão, nhưng mà vẫn làm cho người ta cảm nhận được sự hiện hữu của hắn.
Vô Vi đạo nhân đem lửa giận trong lòng đè xuống, bình tĩnh nói: "Năm ngày thời gian, tính cả Hình Ý thì ngươi còn nghiên cứu công phu của mười đại môn phái. Hơn nữa nhìn dường như thu hoạch cũng không nhỏ! Mỗi lúc trời tối ngươi đều đi về đọc sách phải không?"
Diệp Thiên Vân làm gì có mang sách tới hậu sơn, hắn lắc đầu nói: "Không có".
Vô Vi đạo nhân nghe vậy liền đứng lên, sau đó đi quanh Diệp Thiên Vân một vòng, mặt hiện lên vẻ không tin: "Chẳng lẻ trong đầu ngươi lại có thể chứa nhiều như vậy, tinh thông quyền pháp bốn năm nhà đã coi như không tệ, ngươi lại biết tận mười nhà!"
Lão lại cười khổ, nói tiếp: "Thật ra mỗi ngày ta đều quan sát ngươi. Trong năm ngày, mỗi ngày ngươi đều không ngẩng đầu lên, vốn ta chỉ định kiểm tra tính nhẫn nại của ngươi mà thôi. Lại phát hiện việc này căn bản là không có tác dụng gì".
Diệp Thiên Vân vốn tưởng Vô Vi đạo nhân cố ý kéo dài thời gian mà thôi, cho nên ngày đầu đi theo cũng không ôm hi vọng quá lớn. Dù sao cũng là trong lúc rảnh rỗi liền đem quyền pháp các nhà khác tỷ mỷ nghiên cứu một phen. Cho dù Vô Vi đạo nhân không truyền thụ thì hắn cũng không tổn thất gì, dù sao trong những ngày này thì hắn thu hoạch cũng không nhỏ..
Vô Vi đạo nhân thở dài nói: "Thật ra ta cũng chỉ mốn xả giận một chút mà thôi, Đồng Thiết Dân thua trong tay ngươi làm cho nội tâm ta có chút khó chịu. Ta cùng với hắn mặc dù không phải thầy trò, nhưng mà ở chung một chỗ cũng khá lâu. Tính nết của hắn ta cũng hiểu rõ, có phần cuồng ngạo, lòng dạ cũng hẹp hòi, ta từng khuyên bảo hắn vài lần nhưng mà hắn không có để vào tai, cho nên lần này coi như hắn tự làm tự chịu".
Trận chiến giữa Diệp Thiên Vân cùng Đồng Thiết Dân điễn ra khi hắn đến đây chưa lâu, nghe Vô Vi đạo nhân nói đến chuyện cũ cũng chỉ cười cười, không nói gì. Vô Vi đạo nhân đã mở miệng nói chuyện, như vậy sự tình đã thành công được 50%, dù sao nếu hai người có thể trao đổi thì không còn giống với trước kia nữa, đây cũng là một cơ hội.
Vô Vi đạo nhân liếc nhìn Diệp Thiên Vân, nói: "Quả thật tư chất của ngươi không tồi, những ngày này ta cũng phát hiện ra ưu điểm của ngươi: Chăm chỉ và rất có nghị lực. Đồng Thiết Dân so với ngươi cũng không kém bao nhiêu, chỉ là hắn quá tự đại!" Nói xong lời này thì lão chuyển chủ đề: "Ngươi muốn học cái gì?"
Đây là câu hỏi bình thường, nhưng thật sự là hỏi khó Diệp Thiên Vân, hơn nữa ngày Diệp Thiên Vân mới thản nhiên nói: "Cái gì con cũng muốn học!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Vô Vi đạo nhân thiếu chút nữa sặc nước bọt, lão trừng mắt nói: "Người tuổi trẻ, người không nên tham lam như vậy bằng không sớm muộn gì cũng bị sự tham lam thôn tính. Thật ra về Hình Ý Quyền muốn học toàn bộ thì đơn giản, nhưng muốn luyện cho tinh thì khó hơn lên trời! Những lão bất tử chúng ta luyện cả đời mới phát hiện ra Hình Ý Quyền rộng lớn khôn cùng. Không phải một đời người là có thể nắm giữ hết, nếu ngươi muốn học toàn bộ thì không chỉ phải dựa vào nghị lực của chính mình mà còn cần có người chỉ dạy! Ta cũng chỉ có thể dạy cho ngươi một phần, bởi vì bản thân ta cũng chỉ tinh thông một bộ phận mà thôi"..
Chỉ cần là Hình Ý Quyền thì cái gì Diệp Thiên Vân cũng muốn học, hắn căn bản là không thỏa mãn với từng chiêu từng thức, bởi vì hắn cái hắn truy cầu chính là võ đạo mà không phải là từng chiêu từng thức đơn thuần, trong mắt hắn tất cả võ thuật đều có sức hấp dẫn, cho nên việc phải lựa chọn đối với hắn quả thật là một việc rất khó chịu.
Vô Vi đạo nhân chắp tay mà đứng, nghiêm trang nói: "Ta chỉ đủ khả năng dạy ngươi về cái mà ta tinh thông là Ngũ Hình Quyền, còn có Hổ Hình trong Thập Nhị Hình, thật ra hiện tại trong Hình Ý Môn thì Thập Nhị Hình chỉ có thể coi là một loại truyền thừa, đem hết nghiên cứu của tiền nhân truyền xuống hết, như vậy mới không có lỗi với lão tổ tông. Hiện tại người thực sự có thể luyện tốt Thập Nhị Hình cũng không có bao nhiêu người, bình thường chỉ luyện một hai Hình hoặc không luyện. Bởi vì Thập Nhị Hình này, thích một loại lại luyện một loại, nắm giữ loại này mà luyện loại khác. Ngươi đối với có hiểu rõ về Thập Nhị Hình không?"
Diệp Thiên Vân chủ yếu đều là tự học, Thập Nhị Hình hắn đều biết, chỉ là trong thực chiến không thể dùng tới. Bình thường chỉ có thể dùng tới Ngũ Hành Quyền. Khi gia nhập Hình Ý Môn cũng không có nghe Ngũ Vĩ nhắc tới Thập Nhị Hình, chỉ nói về Ngũ Hình Quyền cho nên dần dà cũng không luyện tập Thập Nhị Hình. Hôm nay một lần nữa nghe nhắc tới, hứng thú của hắn liền trỗi dậy, không nhịn được mà hỏi: "Luyện Thập Nhị Hình có tác dụng gì sao?"
Vô Vi đạo nhân thâm thúy cười, nói: "Rất nhiều các tiền bối đều rất yêu thích Hổ Hình, cũng không ít người kham khổ đem tinh lực suốt đời nghiên cứu, trong Hình Ý Quyền thì tay sử dụng Hổ Hình rất nhiều, 'hổ ôm đầu' là một trong sáu tư thế của Hình Ý Quyền, luyện tốt thì có thể ứng phó được hết thảy. Trước đây có người từng nói, trong Thập Nhị Hình luyện tập tốt một hai Hình là đã đủ dùng, lời đó không hề sai. Nếu ngươi có thể luyện một hoặc hai Hình tới mức thâm sâu thì có thể cảm nhận được. Có câu 'tham nhiều nhai không nát', Thập Nhị Hình học cũng phải lựa chọn, chỉ có theo phương pháp đó mới có thể học dễ dàng"..
Diệp Thiên Vân cũng từng nghe nói qua như vậy, nhưng mà bởi vì lúc đó tuổi còn nhỏ nên trong lúc nhất thời yêu mến cái gì thì đem cái đó luyện một hơi hết sạch. Hiện tại mới hơi hiểu rõ dụng ý của Thập Nhị Hình, thật ra trụ cột của Hình Ý Quyền chính là Ngũ Hình Quyền, mà Ngũ Hình Quyền đi lên nữa chính là Thập Nhị Hình, lập tức nói: "Cảm ơn sư thúc tổ đã chỉ dạy, thật ra con có nghiên cứu qua Thập Nhị Hình nhưng mà không có hiệu quả gì".
Vô Vi đạo nhân không còn lãnh đạm như hai ngày trước nữa, mà cười ha hả nói: "Muốn học cái gì đó thì phải có quyết tâm, ta sẽ không vì một câu cảm ơn mà đem công sức cả đời truyền thụ cho ngươi".
Diệp Thiên Vân cũng hiểu rằng chỗ lợi như vậy làm sao có thể dễ dàng tới tay, liền đi thẳng vào vấn đề: "Không biết con phải làm gì mới có thể học được những công phu này".
Vô Vi đạo nhân trầm ngâm một chút, rồi thong thả nói: "Thật ra trong Ngũ Hình Quyền, ta cảm thấy những điều có thể chỉ dạy cho ngươi cũng có hạn, trong Thập Nhị Hình ta chỉ có thể cam đoan dạy tốt cho người về một bộ phận, về Hổ Hình trong Hình Ý Môn này thì không có ai luyện tốt hơn so với ta! Yêu cầu của ta cũng không cao, đáng tiếc Đồng Thiết Dân chưa học được lại đụng phải ngươi, quyền pháp của hắn khá toàn diện nhưng có khuyết điểm là không tinh. Tư chất của ngươi so với hắn thì cao hơn cho nên khởi điểm của ngươi so với hắn cũng cao hơn. Ta cũng không hy vọng ngươi bước theo vết xe đổ của hắn. Nếu như ngươi đang ở đây bị người ta phế đi, như vậy chỉ có thể nói là ta dạy không tốt!" Nói xong lại cười ha hả.
Diệp Thiên Vân biết rằng lão đang tự giễu cợt. Từ miệng lão nói Đồng Thiết Dân học nghệ không tinh, nhưng nếu xét ở góc độ khác thì Đồng Thiết Dân cũng tính là một võ giả toàn năng. Chiêu thức của hắn thay đổi vô cùng quỷ dị, chỉ có người đã giao thủ cùng hắn mới biết được, thoạt nhìn Vô Vi đạo nhân cũng là một người cuồng ngạo.
Lúc này Vô Vi đạo nhân mới lên tiếng: "Muốn học công phu thực sự thì phải tín nhiệm lẫn nhau. Cho nên trước tiên ngươi phải có được sự tín nhiệm của ta!"
Diệp Thiên Vân ngẩn ra, người đối với người thì khó khăn nhất là sự tín nhiệm, một số người kết giao cả đời mà vẫn chưa tin tưởng đối phương, đây là có thể tính một trong những vấn đề nan giải nhất! Cho nên hắn hỏi tiếp: "Làm sao để có được?"
Vô Vi đạo nhân không hề nghĩ ngợi mà nói luôn: "Rất đơn giản, đầu tiên là ngươi phải tin ta, sau đó ta sẽ tín nhiệm lại ngươi. Đây cũng là điều kiện". Nói xong lão ngẩng đầu quan sát, sau đó đưa một ngón tay chỉ về trước mặt, nói: "Ngươi nhìn thấy không? Nơi kia có một vách đá. Ngươi từ chỗ này leo lên đó bằng tay không, sau đó lại từ phía trên nhảy xuống, làm được thì ta sẽ dạy công phu cho ngươi!"
Diệp Thiên Vân nhìn theo hướng ngón tay của lão, ở đây thật ra chính là một góc của hậu sơn, có thể xem như một tòa núi nhỏ, ở chính giữa ngọn núi nhỏ này có một bình thai không rộng lắm, cách mặt đất chừng mười mấy mét, hợp với mặt đất thành một sườn dốc rất hẹp, cơ hồ là dựng thẳng lên mặt đất.
Leo đi lên thì dễ dàng, nhưng từ độ cao như vậy nhảy xuống, cho dù không chết thì cũng tàn phế, vô ý thức nói: "Núi cao như vậy, làm sao có thể cam đoan lúc nhảy xuống sẽ an toàn?"
Vô Vi đạo nhân rất nghiêm túc nói: "Rất đơn giản, ta không thể tiếp được ngươi sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.