Thiên Vân đi về phòng mà trong lòng nghĩ hết chuyện này chuyện kia. Giao đấu với Cổ Phàm là một chuyện tốt, có thể nâng cao trình độ nhưng cũng có mặt tốt mặt xấu, mặt xấu thì đã quá rõ ràng đó chính là nguy hiểm về tính mạng, nếu như tìm được một điểm cân bằng giữa áp lực và nguy hiểm là tốt nhất, chỉ là trên đời này không có chuyện gì dễ dàng như thế nên hắn phải dũng cảm đối mặt với thử thách đó..
Diệp Thiên Vân không sợ chết cũng không sợ hãi. Lúc này hắn rất bình tĩnh, có thể Cổ Phàm vẫn sẽ ra tay như ngày hôm nay hoặc cũng có thể là một chiêu thức khác, có lẽ ông ta mới chỉ thể hiện một nửa thôi. Nghĩ tới chuyện phải giao đấu với một cao thủ như thế hắn không khỏi mất bình tĩnh.
Chiếc đồng hồ trên tường vẫn đang tíc tắc, tíc tắc chạy, Diệp Thiên Vân không thể nằm được nữa nên hắn chầm chậm ngồi dậy, cầm một cốc nước lớn, ừng ực uống hết, trong lòng hắn áp lực rất lớn nhưng uống xong thì thấy đỡ hơn nhiều.
Tiếng gõ cửa vang lên rất khẽ, Diệp Thiên Vân đi về phía cửa thì thấy Tiêu Sắt tay cầm hộp thuốc bước vào. Lúc này hắn mới nhớ ra khi nãy giao đấu Tiêu Sắt có cầm cái gì đó, nên tò mò hỏi: "Đại sư huynh, sao huynh lại đến đây?"
Tiêu Sắt đóng cửa lại cười nói: "Không có gì, ta sợ đệ bị thương nên mang cho ít thuốc, khi nãy mải nói chuyện ta lại quên mất nên bây giờ mang đến." nói xong hắn tự cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-hac-quyen/1240712/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.