Diệp Thiên Vân biết nếu không ra tay thì chắc chắn sẽ xảy ra tai họa, hắn liền cười cười nói: "Tôi là đại biểu của Hình Ý Môn, hơn nữa buộc phải ra tay, nhưng ra tay cũng phải chọn thời điểm, nhưng lúc tôi ra tay thì không thể để cho bản thân rơi vào vòng nguy hiểm, tôi tin rằng mỗi một người luyện võ đều sẽ bảo toàn thực lực giống như tôi thôi."
Tiêu Sắt cũng vô cùng ngạc nhiên trước sự to gan của Diệp Thiên Vân, bỗng nghĩ ra một cách, nhưng nghĩ lại hắn lại hơi hiểu ra một chút. Diệp Thiên Vân vốn nổi tiếng là vô tổ chức vô kỷ luật, nên phải suy nghĩ rất lâu mới nói: "Tôi thấy tốt nhất là cậu không nên thế này nữa, nếu không sau trận đấu khó mà ăn nói với Hình Ý Môn."
Diệp Thiên Vân liền nói: "Thật ra hình thức hai đấu hai rất đơn giản, mỗi người một mục tiêu, tôi có thể khiến cho người mà tôi tập trung không dám tùy tiện ra tay."
Tiêu Sắt sững người ra một lát mới phản ứng lại với ý kiến của Diệp Thiên Vân, liền giơ ngón tay cái ra cười nói: "Hại đại sư huynh ta lo lắng một phen, hóa ra cậu sớm đã có dự định riêng, nếu đã vậy, hà tất phải đến gây chuyện với Lý Thiên Kiêu."
Diệp Thiên Vân khẽ lắc đầu nói: "Dù sao hai người cùng lúc ở trên võ đài có thể hóa giải thì phải hóa giải, thực ra ý của tôi chỉ là hai người cùng chung sức chiến đấu. Nhưng dường như ý của cô ta muốn đè lên đầu chúng ta, thế thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-hac-quyen/1240697/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.