CRYSTAL căn bản là không thể tin được Diệp Thiên Vân không có chuyện gì, lúc ấy sát thủ đã bắn ba phát lên người hắn, căn bản là không có khả năng sống được, nàng không tự chủ được nỉ non: "Ta làm sao lại sinh ra ảo giác chứ, có phải là do mất máu quá nhiều không?" Vừa nói nàng vừa bò tới phía Diệp Thiên Vân, có vẻ như nàng muốn "sờ" xem hắn có thật không. Diệp Thiên Vân giờ phút này cũng chẳng dễ chịu gì, sau lưng trúng hai phát, trước ngực "ăn" một phát, hắn cúi đầu nhìn lại, vết thương trước ngực thì đạn đã vào trong da, cảm giác khốn khổ vô cùng nhưng Diệp Thiên Vân vẫn cố gắng chống đỡ. Tình cảnh mới rồi vô cùng nguy hiểm, chính hắn phải dùng đến cách ngu xuẩn nhất là lấy thân chịu đạn, như vậy CRYSTAL mới không bị bắn, hắn tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra. Mà lúc Diệp Thiên Vân lao tới, đó chính là lúc hắn dùng để chọn bộ vị đỡ đạn, như vậy mới làm bớt đi nguy hiểm. Hắn đi tới đỡ CRYSTAL dậy, sau đó cởi áo ra, buộc lại vết thương ở đùi nàng cho máu đỡ chảy ra. Ý thức CRYSTAL lúc này đã có chút mơ hồ, sắc mặt nàng cũng trắng bệch. Diệp Thiên Vân vội vàng gọi điện cho Dương Thiên Long, sau đó lại vội gọi điện cho người của Bát Cực Môn, chỉ lát sau Dương Thiên Long đã lái xe tới, hắn tới gần nhìn qua một chút, sau đó ngoài ý muốn hỏi: "Thế nào, không có chuyện gì chứ?" Diệp Thiên Vân cười cười nói: "Không có chuyện gì, chỉ là CRYSTAL trúng một phát đạn, tình huống có vẻ mất máu nghiêm trọng, ngươi nhanh đưa nàng về, sau đó đến võ quán Thanh Phong kêu bác sĩ đến điều trị cho nàng gấp." Dương Thiên Long "Ừ" một tiếng, nói: "Được, ta lập tức đưa nàng về, nhưng mà còn ngươi thì làm sao?" Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: "Không cần lo cho ta vội, ta còn chờ người tới nữa mới đi. Các người đi trước đi!" Dương Thiên Long vừa muốn ôm CRYSTAL rời đi, bất chợt hắn nhìn thấy cái lỗ máu trên ngực Diệp Thiên Vân, hắn nhất thời hỏi: "Ngươi cũng trúng đạn sao?" Diệp Thiên Vân cười ha hả, sau đó cởi áo ra, nhất thời làm lộ ra miệng vết thương. Dương Thiên Long nhìn qua một chút, bên ngực phái có một lỗ đạn nhỏ, nhìn rất kinh khủng, hắn giật mình nói: "Đạn đã vào trong cơ thể, người hiện giờ có sao không?" Diệp Thiên Vân gật đầu, nói: "Ừmh, chỉ mới vào một chút, không tổn thương đến ngực, vấn đề không lớn." Lấy kinh nghiệm lâu năm của Dương Thiên Long mà lúc này cũng phát hoảng, hắn đi tới gần xem qua một chút, khó tin nói: "Ngươi có thể ngăn đạn sao?" Diệp Thiên Vân nhìn lướt qua bên ngoài, hắn thấy đệ tử của Bát Cực Môn đã tới, liền nói: "Đi nhanh đi, cứu người quan trọng hơn, nhanh đưa CRYSTAL về nhà, đến lúc đó nói sau!" Dương Thiên Long bị lời nói này làm thức tỉnh, hắn biết còn phải cứu người, vì thế vội vàng rời đi luôn. Người Bát Cực Môn chào hỏi với Diệp Thiên Vân rồi bắt đầu công tác, bọn họ đối với Diệp Thiên Vân đã "miễn dịch" nhiều rồi, cơ bản chính là chỉ cần Diệp Thiên Vân ở Băng Thành, bọn họ không bao giờ phải lo nhàn cả, cứ mười ngày nửa tháng lại có chuyện, chung quy cuối cùng đều cần bọn họ xử lý, nói chung là còn nhanh hơn bộ đội chuyên dụng nữa. ………………….. Về tới chỗ ở, Diệp Thiên Vân cũng để bác sĩ gắp đạn ra, quả nhiên cảm giác cũng giống với lần trước, đạn cũng chỉ mới qua da, sau năm phút thì đạn được gắp ra. Ngay cả bác sĩ cũng không nghĩ ra được, đạn vì sao chỉ xuyên qua da một chút. Dương Thiên Long vốn tưởng Diệp Thiên Vân chỉ trúng một phát, ai ngờ đến khi nhìn thấy lưng Diệp Thiên Vân thì biết hắn còn trúng hai phát đạn nữa. Điều này khiến hắn càng thêm kinh ngạc, bội phục nói: "Ba viên mà ngươi còn không "đi", mệnh quả thật là lớn, mà công phu của ngươi luyện đến cảnh giới gì rồi?" Diệp Thiên Vân cười nói: "Còn may là ở trên người, nếu không thì làm sao thoát chết được, lúc đó cũng là vận khí thôi." Lúc ấy sau khi hắn trúng một viên, tên sát thủ kia còn bắn thêm hai viên nữa vào lưng, nếu chẳng may mà vào đầu, hoặc vào chỗ "yếu" khác, vậy chắc là "đi" luôn rồi. Lúc đó Diệp Thiên Vân cũng cảm nhận được hết, cứ như là sau lưng có mắt vậy. Dương Thiên Long suy nghĩ cả nửa ngày rồi lại nói: "Chuyện này là ai làm?" Diệp Thiên Vân cũng chậm rãi nói: "Onassis, chính là bọn nó nhìn thấy ta lúc đi xem Hắc Thị Quyền Tái đó, hắn cư nhiên dám giết người ở trong nước, có vẻ là hận ta đến tận xương. Thù này đã kết, nếu có cơ hội ta sẽ trả lại hắn ba viên đạn này." Dương Thiên Long căn bản là không chút nghi ngờ lời này, Diệp Thiên Vân này hắn cũng chưa phải chưa thấy thủ đoạn, bởi vậy hắn nói tiếp: "Ngươi nên cẩn thận thì hơn, sát thủ đã có thể truy đến đây. Có vẻ là hắn rất hiểu rõ về cuộc sống của ngươi." Diệp Thiên Vân "Ừ" một tiếng, nói: "Ta nghĩ lần này Onassis cho dù muốn trả thù, ít nhất cũng mất một thời gian nữa." Rồi hắn dừng lại một chút, sau đó hỏi: "CRYSTAL thế nào rồi?" Dương Thiên Long ngồi xuống, sau đó nói: "Hiện giờ còn chưa rõ lắm, cụ thể còn phải quan sát, hẳn tên bắn là một quân nhân ưu tú nhanh như vậy mà có thể bắn trúng, cái này chỉ thường thấy trong chiến tranh!" Ở khoảng khắc khi mà CRYSTAL ra lệnh cho hắn chạy đi, hắn cũng có chút cảm động, mỉm cười nói: "Hy vọng nàng không chuyện gì, lúc nàng trúng đạn xong còn bảo ta chạy đi nữa, điều này khác hẳn những người phụ nữ khác mà ta biết." Dương Thiên Long nói: "Nàng là phụ nữ, chẳng qua nàng cũng là một quân nhân, ở thời khắc nguy hiểm nàng vẫn có phán đoán chính xác. Dù sao CRYSTAL cũng từng là một chỉ huy, cho nên nàng có những phán đoán mà không ai có thể nghĩ được." Diệp Thiên Vân nghe xong cũng không nói gì cả, hắn vẫn đang lo lắng đối phó với Onassis như thế nào. Dương Thiên Long có vẻ nhìn ra được tâm tư của Diệp Thiên Vân, hắn cười cười nói: "Onassis không dễ đối phó đâu." Diệp Thiên Vân nhìn qua vết thương trên người một chút, sắc mặt tự nhiên nói: "Chung quy sẽ có cơ hội, chuẩn bị một kế hoạch, như vậy còn có khó khăn sao?" Dương Thiên Long đang muốn nói tiếp, đột nhiên điện thoại của Diệp Thiên Vân bỗng vang lên. xem tại TruyenFull.vn Diệp Thiên Vân lấy điện thoại ra, nhìn vào thì hóa ra là Tiêu Sắt, vì thế liền nhấc máy rồi cười nói: "Sư huynh, ta là Diệp Thiên Vân đây, có chuyện gì sao?" Tiêu Sắt nói trong điện thoại: "Đại hội võ thuật sắp mở ra, ngày cũng đã định, chính là ngày 16 tháng 9, đến lúc đó cậu phải về đó, nếu không thì sẽ bỏ qua cơ hội đấy." Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút, nói: "Được, ta nhất định sẽ trở về." Tiêu Sắt nói tiếp: "Ta còn có việc muốn nói cùng cậu, trước đây vài ngày Hình Ý Môn có xảy ra một chuyện." Diệp Thiên Vân vốn định cúp điện thoại, nhưng nghe xong liền không khỏi sửng sốt, sau đó nói: "Chuyện gì vậy?" Tiêu Sắt cũng chưa nói gì, một lúc sau mới lại tiếp tục: "Trước đây vài ngày đệ tử của Hình Ý môn xuống chân núi thì bị đả thương, không biết là ai làm, cậu phải cẩn thận." Diệp Thiên Vân nghe xong nghi hoặc hỏi: "Không có đầu mối sao?" Tiêu Sắt ở bên kia, nói: "Không có, tất cả đệ tử bị đả thương đều là hàng thứ ba chúng ta, bọn họ đều không nhận ra, cho nên mới nói cậu cẩn thận." Diệp Thiên Vân vừa cười vừa nói: "Được, em cách Hình Ý Môn rất xa, tạm thời chưa cần lo, đến lúc em sẽ cẩn thận." Tiêu Sắt "Ừ" một tiếng, nói: "Vậy là tốt, chúng ta gặp mặt sau vậy!" Diệp Thiên Vân đang định cúp điện thoại, nhưng đột nhiên lại nhớ ra một việc, vì thế vội nói: "Sư huynh, anh cũng có chứng nhận thân phận trong võ lâm sao?" Tiêu Sắt ở bên kia sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Cậu nói là về chứng nhận của thành viên ủy ban trọng tài cấp hả, để tử Hình Ý Môn hàng thứ ba chúng ta ai cũng có, chẳng nhẽ bọn họ tới tìm cậu rồi sao?" Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút nói: "Đúng vậy, có một nhóm chín người đưa tới cho ta, môn phái khác cũng có sao?" Tiêu Sắt nói: "Cũng không nhất định, nhưng mà đại bộ phận là có, võ lâm nhiều người mà loạn, có người không muốn có thứ đó. Chẳng qua mỗi đệ tử Hình Ý Môn đều có, chủ yếu là bởi vì trong đám ủy viên trọng tài có một chức vị là người của ta, cho nên bọn họ cũng phải ủng hộ." Diệp Thiên Vân nghe xong thì hiểu ra, hắn không khỏi hỏi: "Còn tạp chí "Võ Lâm Đương Đại", ta thấy phía sau có tên của ta?" Tiêu Sắt nghe xong thì đừng lại cả nửa ngày, rồi nói tiếp: "Đó là bảng xếp hạng, trên người ân oán rất nhiều đó." Diệp Thiên Vân suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới hiểu ra ý tứ của Tiêu Sắt, bảng này là bảng xếp hạng giết người, người trên bảng ân oán nhiều, cho nên mới nói tiếp: "Ta hiểu rồi, vậy sư huynh cúp máy đi." Tiêu Sắt cười nói: "Tốt, tiểu sư đệ, ta ở Hình Ý Môn chờ cậu." Nói xong thì liền cúp luôn. ………………….. Năm ngày sau, thương thế của Diệp Thiên Vân đã hoàn toàn hồi phục, hắn muốn đi ngay tới Hình Ý Môn, trong lòng vô cùng kích động vì lần này có thể thấy được toàn cảnh võ lâm, hơn nữa còn được xem võ công của các lưu phái, tất sẽ có tác dụng lớn với sau này, chẳng qua là trước tiên hắn có một số chuyện phải giải quyết. Dương Thiên Long đi ra nói: "CRYSTAL đang đau lòng muốn chết, ta thấy ngươi nên vào khuyên nhủ nàng đi!" Diệp Thiên Vân nghe xong không khỏi buồn cười, hắn gật đầu rồi trực tiếp đi vào chỗ CRYSTAL. Sau khi hắn đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy CRYSTAL đang khóc như là lệ nhân. CRYSTAL ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Thiên Vân, nàng đột nhiên lau nước mắt đang chảy ra, nói: "Đây có phải là ảo giác của em không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]