Trong đầu Diệp Thiên Vân hiện lên mấy người bạn gái, họ đều có thể tạm thời làm nhân vật khách mời này, đương nhiên đối phương có bằng lòng hay không còn chưa rõ, đến lúc đó phải hỏi mới biết được. Cứ như vậy, Diệp Thiên Vân nán lại nhà mười ngày, những ngày này hắn kỳ thực cũng không nhàn rỗi, mỗi sáng sớm đều đi đánh quyền, sau đó ở nhà luyện tập phụ trợ, như là chống đẩy, hít đất, còn tập tạ tay, những luyện tập đơn giản này, mặc dù thiếu dụng cụ chuyên môn, nhưng so với không làm gì cũng tốt. Hắn đem kiến thức Hình Ý Môn được học đều ghi lại toàn bộ, làm thành một quyển ghi chép. Quyển ghi chép này có thể gọi là " hội tụ kiến thức Hình Ý Môn", những thứ bên trong có thể nói là cực kỳ quý giá, nhất là lấy tự học Hình Ý quyền là chính. Hắn định phân thành mấy bộ truyền cho Thạch Thanh Sơn, vài đồ đệ như Trương Lượng, khi bọn chúng học Hình Ý quyền, đối với những thứ này cũng không hiểu, rất nhiều thứ liên quan đến Hình Ý đều chỉ hiểu một nửa, mang những thứ này nói cho chúng cũng coi như là trách nhiệm của người làm sư phụ. Diệp Thiên Vân xem nhà như một nơi tạm lánh, rất nhiều lúc có nhiều chuyện, trở về nán lại vài ngày, mỗi lần cần nghỉ ngơi, đều về nhà ở vài ngày, như thế không chỉ có thể nghỉ ngơi, hơn nữa tâm tình cũng đạt được mức thoải mái nhất, dù sao là quê hương sinh ra, cha mẹ cũng ở nơi này, khiến hắn có một cảm giác rất ấm áp. Mỗi người đều có những mối bận tâm, mối bận tâm của Diệp Thiên Vân chính là cha mẹ mình, thân tình này không thể dứt bỏ. Người có thể không có bằng hữu, không có huynh đệ, không có thê tử nhưng không thể không có cha mẹ, hai người này là người đã sinh ra và nuôi dưỡng hắn. Hôm nay, Diệp Thiên Vân lại phải dời xa quê hương, mỗi lần đi lại cảm thấy cha mẹ có chút già nua, sự mất đi theo năm tháng ai cũng sẽ có, chỉ có thể khi ở nhà dạy họ Hình Ý quyền để dưỡng sinh. Đây cũng là biện pháp hữu hiệu, thời gian có thể chôn hết thảy, bất luận là cái gì. Diệp mẫu lúc này lại không giống bình thường, bà mặt mang ý cười: "Thiên Vân, công việc của mẹ và cha con đều bỏ rồi, sau này cần con gánh vác cái gia đình này, con cần chú ý sức khỏe, không nên vì kiếm tiền mà làm lụng vất vả". Diệp Thiên Vân có chút bất ngờ, bình thường khi mình đi mẹ đều nước mắt rơi đầy mặt, biểu cảm lúc bấy giờ hoàn toàn không giống, hắn hoài nghi hỏi: "Mẹ, sao hôm nay lại cao hứng như vậy?" Text được lấy tại Truyện FULL Diệp mẫu cười ha ha: "Mười ngày, nửa tháng nữa mẹ sẽ đi Băng Thành, sau đó đến chỗ con xem sao. Đương nhiên phải vui rồi, đến lúc đó gặp con dâu tương lai, phải vậy không ông nó!" Diệp phụ gật đầu liên tục: "Đương nhiên, đương nhiên, Thiên Vân phải bảo trọng thân thể!" Diệp Thiên Vân hai ngày trước len lén cho cha hắn không ít tiền tiêu vặt, việc này khiến Diệp phụ rất vui sướng, càng khen con trai hiểu chuyện, Diệp Thiên Vân đến giờ vẫn còn che giấu. Diệp Thiên Vân bây giờ về Băng Thành là để sắp xếp một chút. Để đề phòng xảy ra sai lầm, mấy ngày trước hắn đã gọi điện cho Vương Trác Kỳ, mà Vương Trác Ký cũng cam đoan, phải làm chuyện này thật tốt đẹp, nhiệm vụ hắn trở về là phải tìm một người bạn gái giả mạo. Cha Diệp Thiên Vân tiễn xuống lầu dưới, Diệp mẫu nói: "Đến nơi thì gọi điện về nhà!" Diệp Thiên Vân gật đầu. Sau đó gọi một chiếc xe đi thẳng đến sân bay. Diệp Thiên Vân trên máy bay, nhắm mắt tụa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi, trong lòng hắn nghĩ sẽ gặp Hứa Tình không. Lần trước ly biệt cũng hơn một tháng rồi, Hứa phụ cũng nói một chút liên quan đến chuyện Bát quái chưởng, điều này khiến hắn có hiểu biết nhất định với môn công phu này, nếu không phải bởi vì vội vàng đi Hình Ý Môn, hắn nhất định còn lưu lại hai ngày. Dù sao cơ hội như vậy không nhiều. Nhưng cũng tương đối, hay thu hoạch ở Hình Ý Môn nhiều một chút, mà có liên quan đến những gì đã học. Có thể thực sự dùng lên người, còn tiến hành bàn luận. Sau mỗi lần bàn luận, hắn đều chăm chỉ nghiên cứu đối thủ. Cốc Phi, loại thân thủ này bây giờ không cần đi nghiên cứu hắn làm gì, trên người hắn những thứ có thế học được cực ít. Mà Đồng Thiết Dân thì bất đồng, hắn kỳ thực là một đối thủ không tệ, chưởng pháp và phong cách đều rất đặc biệt, duy có một điểm không tốt là chưởng pháp hung mãnh nhưng thiếu mất dáng vẻ độc ác. Còn người nữa muốn đinh rõ địa vị của mình, mà địa vị càng cao càng tự phụ. Đồng Thiết Dân không chỉ nhân phẩm không tốt lắm, mà lại vô cùng kiêu ngạo, kieu ngạo ắt bại, đây có lẽ là nguyên nhân lớn nhất hắn thua. Diệp Thiên Vân đang nghĩ, đột nhiên có người vỗ hắn một cái, sau đó một âm thanh rất trong trẻo mà nghiêm túc nói: "thưa ngài, ngàicó muốn cà phê không ạ?" Diệp Thiên Vân nghe âm thanh này biết là Hứa Tình, liền mở mắt: "uh" một tiếng nói: "Được, cho một cà phê nhé!" Hứa Tình cười tinh nghịch: "Cà phê hết rồi, tôi thấy hay là anh uống nước lọc nhé!" Diệp Thiên Vân nhìn nhìn, Hứa Tình mặc đồng phục, thanh thuần khiến người ta hài lòng, bèn cười nói: "Vậy nước lọc đi!" Hứa Tình "uh" một tiếng: "Vậy mời anh đi theo tôi, không thì nước lọc cũng không có đâu ạ!" Người bên cạnh thấy người đẹp đang trêu đùa Diệp Thiên Vân, không khỏi mở to mắt, ánh mắt ngưỡng mộ, hắn nói: "Tôi không muốn sâm banh nữa, cũng muốn nước lọc! Có cần đi cùng cô không?" Hứa Tình cười nhẹ: "Một lát ngài ấy sẽ giúp tôi mang tới, xin ngài chờ một chút!" Nói rồi dùng bàn tay nhỏ bé trắng nõn hướng phía Diệp Thiên Vân, sau đó xoay người đi mất. Diệp Thiên Vân hiểu ý nàng, đi cùng Hứa Tình vào bên trong. Vừa đi vào, Hứa Tình liền cầm cốc cà phê nói: "Tiểu Vân, trước khi lên mấy bay cũng không gọi điện thoại cho tôi, xem ra muốn cho tôi bất ngờ à?" Diệp Thiên Vân nhận cà phê cười nói: "vừa về nhà ở vài ngày, phải về Băng Thành" Hứa Tình vỗ vai hắn nói: "Anh thật không khí phách, tôi ở lại đây vài ngày rồi, nếu biết anh ở nhà đã tìm anh cùng đi chơi". Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: "Nhà tôi cách Nam Thông rất xa, đi xe mất mấy tiếng, mà tôi về nhà thăm cha mẹ, ở cũng họ một khoảng thời gian. " Hứa Tình có chút xấu hổ: "Tôi còn tưởng anh ở nhà chơi, xem ra anh còn rất có hiếu! Trăm thiện hiếu vi tiên, anh làm rất đúng, tôi có lời khen ngợi". Nói xong che miệng cười. Diệp Thiên Vân hàn huyên với nàng hai câu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, liền nói: "Cô nói chuyện với tôi thế này không sợ bị giảm lương à?" Hứa Tình cười ha ha: "Kỳ thực giờ quản chế không làm nghiêm khắc, chuyện này công ty thường chỉ cần không nhận trách cứ gì thì nhắm mắt cho qua thôi". Diệp Thiên Vân vừa nghe nàng nhắc đến công ty, tự nhiên hỏi: "Vương Nghiên kia không tìm cô làm phiền hà gì à?" Hứa Tình gật nhẹ đầu, sau đó thở dài: "Từ lúc tôi đi làm đã không nữa, ngày đầu tiên tôi phụ bay, phó tổng công ty lên chỗ bọn tôi nói một lúc, vì thế cô ta cũng không dám lại tìm tôi làm phiền nữa". Diệp Thiên Vân chỉ là đem Vương Vĩnh nói mạnh một chút, không ngờ bạn của Vương Vĩnh thật không tồi, làm việc rất triệt để. Vốn là hắn muốn về Băng Thành đến công ty Hứa Tình, sau đó tìm Vương Nghiên nói chuyện, không ngờ mọi việc đều được làm gọn gang lưu loát rồi, liền không định đi nữa. Dù sao Vương Nghiên người phụ nữ này ngày trước cong coi như quen biết, làm cứng quá ngược lại không tốt, bèn nói: "Nếu nàng ta còn tìm cô làm phiền thì hãy bảo với tôi". Hứa Tình "uh" một tiếng nói: "Hẳn là không đâu, con người cô ta kỳ thực không tệ, chỉ là…. " Diệp Thiên Vân trong lòng thở dài, Hứa Tình vô cùng lương thiện, thế giới này không có người tốt, cũng không có người xấu, ranh giới giữa hai kiểu người không rõ ràng. Hứa Tình nhìn Diệp Thiên Vân đang ngẩn ra liền nói: "Tiểu Vân, tôi bay đến Băng Thành được nghỉ một ngày, đến lúc đó ta đi đâu chơi nhé!" Diệp Thiên Vân nghĩ rồi gật đầu nói: "Được thôi, Băng Thành tôi coi như cũng quen thuộc, thậm chí có thế làm hướng dẫn viên du lịch nữa!" Hứa Tình cười khúc khích: "Tôi cũng ở lại đó một thời gian dài, sau này không có việc gì có thể tìm anh chơi, bạn ở Băng Thành của tôi rất ít". Hai người nói chuyện một lúc, Hứa Tình phải làm việc, còn Diệp Thiên Vân quay lại chỗ ngồi. Con đường này trong đầu hắn đều đang nghĩ đến quá trình cùng Đồng Thiết Dân giao đấu, tập trung ôn lại một lượt. Sau đó trong não lặp đi lặp lại tiến hành so sánh, sau khi tiến hành nghiên cứu, hắn phát hiện Đồng Thiết Dân, người này động tác rất tinh diệu, mặc dù hai khi người giao đấu cũng không phát hiện, nhưng khi bạn tỉ mỉ nhớ lại có thể lĩnh hội nhiều điều khác. Hắn khi đang nghiên cứu Đồng Thiết Dân tự nhiên lại nhớ tới Lý Thiên Kiêu, mặc dù chiêu thức người con gái này thường tuy không nhiều, nhưng uy lực không nhỏ, Pháo Quyền có thế nói là công phu nàng ta am hiểu nhất, mà thân pháp nàng ta càng nhanh đến nỗi khiến người ta không có cách nào phản ứng. Nếu như cùng nàng ta giao thủ, thì tỷ lệ thất bại rất lớn. Diệp Thiên Vân hi vọng cùng nàng ta giao thủ, chỉ là hiện tại không được, bởi vì không có cách nào phá được thân pháp nàng ta. Máy bay đáp xuống sân bay Băng Thành, đối với Diệp Thiên Vân mà nói, mùa hè nơi đây càng tốt mộ chút, so với khí hậu ở quê thấp hơn bảy, tám độ, rất mát mẻ, con người cũng có thể tỉnh táo không ít. Hắn ở sân bay chờ Hứa Tình một lúc, sau đó hai người lên xe chạy hướng trung tâm thành phố.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]