Tôn Vĩnh Nhân là một người vô cùng nhiệt tình, hắn nhiệt tình đến nỗi xem nhẹ năng lực bản thân, hơn nữa thường vì hảo tâm mà làm một ít chuyện xấu.
Diệp Thiên Vân không thèm để ý tới hắn, mà mở cửa phòng nhìn một chút, phía dưới cửa sổ là biển rộng, cách bờ biển khoảng mười mét, là chỗ tốt của quan hải. Từ gian phòng quan sát cảnh sắc bên ngoài, cảnh biển rộng xanh thẳm, bãi cát trắng mỹ lệ đều thu hết vào tầm mắt. Trong phòng các thiết bị như điều hoà, máy tính, ti vi đều vô cùng đầy đủ.
Hắn đang đánh giá hoàn cảnh, Tôn Vĩnh Nhân nói: "Mấy ngày nay ngắm biển có hơi ngán, trên tàu chuyến cả ngày cũng lui tới chỉ có thể thấy những cảnh này". Nói xong mở mạng online trên máy tính.
Chuyện tàu chuyến bị cướp có thể đã truyền ra lâu rồi, Diệp Thiên Vân dùng điện thoại của khách sạn gọi cho Vương Vĩnh Cường, vừa mới nối máy Vương Vĩnh Cường đã nói vội: "Là Thiên Vân à? Các cậu không có việc gì chứ?"
Xem ra bọn họ rất lo lắng, Diệp Thiên Vân nói: "Yên tâm đi, anh Vương, hai chúng tôi vẫn rất tốt".
Vương Vĩnh Cường tựa hồ thở nhẹ ra, đoán chừng là đang nói mấy câu với Tôn Minh Vũ ở đầu dây bên kia rồi mới nói tiếp: "Chuyện hải tặc đã sớm truyền vào trong nước, tôi và anh Tôn của ngươi cũng chờ đã chờ vài ngày rồi, không ngờ các người lại gặp phải loại chuyện này".
Diệp Thiên Vân an ủi hắn nói: "Đây đều do tôi không kịp báo bình an, Tôn Vĩnh Nhân đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-hac-quyen/1240557/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.