Sáng hôm sau,
Cường đang co cắp nằm trên giường ngon giấc thì có người lay mạnh vai gọi hắn:
“Anh Cường, dậy... dậy mau!”
Bị người phá bĩnh, hắn có chút bực bội he hé mở mắt. Nhận ra là Kiên, một trong số đám “chiến hữu”, Cường nhăn mặt cằn nhằn:
“Sáng sớm, réo cái gì mà réo, để yên tao ngủ cái coi!”
Nói xong, hắn ôm gối lăn ra ngủ tiếp.
Kiên thấy vậy thì càng lay mạnh:
“Anh Cường, dậy đi. Không chọi gà với đội thằng Tiến nữa à”
“Chọi gà”, hai chữ này giống như “thiên âm” lập tức khiến Cường vốn đang nửa tỉnh nửa mê mở bật dậy như lò xo.
“Mẹ nó, mấy giờ rồi?”
“Hơn bảy rưỡi rồi”, Kiên đáp.
“Bảy rưỡi... chết cha, sao mày không gọi tao sớm?”
Hỏi xong cũng không đợi Kiên nói thêm cái gì, Cường đã nhảy luôn xuống giường, vừa xỏ vội đôi dép tổ ong vừa quay sang Kiên:
“Nhanh! Còn đứng ì ra đó hả? Tao đi bắt gà, mày qua gọi luôn hội thằng Ân với thằng Liêm nữa. Nhớ dặn bọn nó mang theo “hàng” đấy”
“Biết rồi!”
Kiên gật đầu đáp ứng rồi nhanh chân vọt ra cửa.
Về phần Cường, hắn tới việc vệ sinh cá nhân cũng chẳng kịp làm đã vội vã hướng cửa hậu chạy. Chỉ là khi ra tới mái hiên sau nhà thì đâm sầm vào mẹ hắn đang từ dưới bếp đi lên.
Hiểu con không ai bằng mẹ, bà Mai ở dưới nghe được tiếng của Kiên, liền biết đám bạn lêu lổng của Cường lại tụ tập lêu lổng nên tức giận quát:
“Cường, con lại đi đá gà phải không?”
Cường đang vội thế nhưng vẫn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-gian-thuong/95416/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.